Chương 3: Mặt Không Có Ngũ Quan

"Trò chơi yêu đương cái gì chứ! Rõ ràng là trò chơi kinh dị thì có!"

Sau khi mọi người nhận ra vấn đề, trong nháy mắt liền sôi trào hết cả lên, nhanh tay nhanh chân chạy tới một góc không người để trốn, cách mấy nhân viên kia xa một chút.

Ngụy Đa kêu thảm nói:

"Em thật sự không biết gì hết á!"

"Người ta không muốn chơi trò chơi kinh dị đâu…." Tần Hoan bị dọa đến mặt mày tái nhợt, đứng cũng đứng không vững, Tấn Hải bên cạnh đành phải đưa tay đỡ cô.

Tần Hoan sợ đến choáng váng, vẻ mặt Tấn Hải thì không có gì thay đổi, nhưng tay đã nắm chặt thành nắm đấm.

Sở Đông vẫn luôn nở nụ cười ôn hòa, có vẻ như chương trình đã không cho y biết nên làm gì khi gặp phải người chơi lầm tưởng đây là một trò chơi yêu đương.

Đường Thiếu Không không nói một câu nào, sắc mặt tái nhợt, tay chân có chút run rẩy, vô thức cắn môi.

Đường Thiếu Không bề ngoài nhìn như không sợ trời không sợ đất, nhưng thật ra trời cậu sợ mà đất cậu cũng sợ, bất cứ cái gì có liên quan đến Kinh dị cậu đều không thể chịu đựng được, chỉ là cố gắng kìm chế thôi.

"Đã nhát gan thì đừng có chơi."

Tống Phi Vũ đột nhiên nói.

Câu này Tống Phi Vũ không phải nói tới Đường Thiếu Không, nhưng lọt vào tai Đường Thiếu Không, như ăn phải linh đan diệu dược, sắc mặt lập tức tốt hơn chút, tay cũng không còn run nữa, bày ra tư thế như chuẩn bị đánh chó ba trăm hiệp.

Cậu nhìn Tống Phi Vũ một cái, quay qua nói với Tần Hoan:

"Vẫn muốn chơi đấy thì sao, chứ đâu như một số người không dám chơi, còn kêu người ta không chơi cùng mình."

Tần Hoan: ?

Tống Phi Vũ cũng nhìn về phía Tần Hoan, nói:

"Thì sao, thừa nhận mình nhát gan đâu phải chuyện gì to tác."

Tần Hoan: ??

Đường Thiếu Không:

"Người luôn ép buộc bạn phải thừa nhận thường là người sợ người kia nhất."

Tống Phi Vũ:

"Người luôn nói sang chuyện khác nhất định là đang che giấu sợ hãi trong lòng."

Hai người lúc nói chuyện đều nhìn Tần Hoan mà nói, Tần Hoan nằm không cũng trúng đạn, vội vàng nháy mắt với Tống Phi Vũ.

Tống Phi Vũ giả vờ làm như không thấy, tiếp tục nói:

"Có một số người rõ ràng là sợ muốn chết, còn là con vịt chết mạnh miệng, mà không biết rằng đã bị người khác nhìn ra hết rồi."

Câu nói này đâm trúng chỗ đau của Đường Thiếu Không, cậu liền quay đầu trừng Tống Phi Vũ, Tống Phi Vũ cũng trừng cậu, tình thế hết sức căng thẳng.

Những người khác không biết quan hệ của bọn họ, nên không rõ họ đang ầm ĩ cái gì, cuối cùng Ngụy Đa ra hoà giải nói:

"Em cũng sợ lắm, nhưng em vẫn muốn chơi, có được không?"

Hai người tích tắc quay đầu nhìn y:

"Không ai cấm cậu chơi cả!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!