Chương 20: (Vô Đề)

Mọi người nhìn nhau qua lại, nhất thời chẳng ai nói được gì.

Cuối cùng vẫn là Ngụy Đa mở miệng trước, cậu e ngại nói:

"Sư huynh...! Anh cũng tới rồi..."

Linh hồn cả năm người ở ngoài sảnh phim lúc chìm lúc nổi, bắt đầu kể lại sự tình của từng người.

Ngụy Đa: "Lúc nãy, em nhìn thấy búp bê từ trong ba lô ló đầu ra, em xem ống kính chiếu tới gần, gần đến nỗi cả cái màn hình đều là đầu búp bê, thậm chí thấy đầu búp bê đều hướng ra ngoài, em còn đang muốn hiệu ứng 3D này thật lợi hại, chân thực quá chừng...! Sau đó búp bê liền từ trong màn hình bay ra ngoài, một miệng cắn chết em.Đơn giản chỉ là một cái đầu mà thôi, cậu cũng chạy không thoát?Tống Phi Vũ hỏi.Há, tôi cũng muốn chạy trốn đấy chứ, cơ mà cái đầu kia lớn phải bằng cái màn hình, chỉ riêng đôi mắt nó cũng lớn bằng cả người tôi rồi....

"Mọi người bấy giờ liền dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn. Tấn Hải:"Thời điểm tôi gặp chuyện cũng khớp với Nguỵ Đa, đều là cái cảnh ba lô đó.

Khi đó người ngồi ở đằng sau tôi nói với tôi, cô ta bị rớt đồ nhờ tôi nhặt hộ.

Tôi còn chưa tìm được thì người đằng trước cũng nói rằng bị rơi đồ, muốn tôi nhặt; sau đó là bên trái rồi bên phải tôi...Ngụy Đa:Cuối cùng rốt cuộc thì họ làm rơi cái gì?Tấn Hải:Rơi mất đầu.

"Vừa nghĩ đến Tấn Hải lần mò hết cả nửa ngày, cuối cùng đem đồ vật nhặt lên thì lại phát hiện đó là một cái đầu, mọi người lại tiếp tục dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn. Tần Hoan:"Tôi lúc đó.. ở trên màn hình nhìn thấy được một nửa cái đầu của búp bê, đột nhiên lại phát hiện búp bê ở trên đùi tôi, tôi liền ném nó đi.Sau đó?Sau đó lại một con búp bê (?) rơi lên người tôi.(Ở đay từ gốc làmột chỉ oa oa

", mình không biết chính xác nghĩa là gì, bạn nào biết góp ý cho mình sửa lại với nha) Loại cảm giác buồn nôn này cứ cuồn cuộn không dứt, mọi người lại dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn. Đến lượt Tống Phi Vũ, hắn nói:"Tôi và sư tỷ gặp chuyện tương đối giống nhau, tôi vốn là một tay ôm bé cưng... Đau!

"Tống Phi Vũ bị Đường Thiếu Không cào một phát, lập tức thay đổi cách nói,"Khi đó tôi muốn bày tỏ tình anh em tốt, một tay ôm Đường Thiếu Không trên vai, đột nhiên, tôi phát hiện tóc đồng chí Đường dài ra, mặt nhỏ hẳn lại, tuy rằng mặt đồng chí Đường vốn dĩ cũng rất nhỏ...! Ui da, đau!

Nói chung! Nói chung là tôi phát hiện đồng chí Đường biến thành búp bê, ban đầu chỉ là một con búp bê bình thường, lúc sau đại sảnh đều toàn là búp bê to nhỏ."

Mọi người thấy Tống Phi Vũ đang che giấu sự mờ ám với Đường Thiếu Không.

Thế nhưng càng giấu đầu lại càng hở đuôi, càng tô càng đen, liền không nhịn được dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn.

Cuối cùng, chỉ còn lại chuyện của Đường Thiếu Không.

Đường Thiếu Không nói lại câu chuyện của mình theo cách đơn giản nhất, cậu cũng trải qua sự việc giống Tống Phi Vũ, chỉ là Tống Phi Vũ gặp phải búp bê quỷ khuếch đại thành đứa trẻ to nhỏ, cậu gặp vẫn là dạng búp bê bình thường.

Đương nhiên, cân nhắc đến sự gan dạ của từng người, cậu vẫn xem như là thảm nhất.

Bọn họ tổng kết hết tất cả chuyện của từng người, rút ra kết luận: Mọi người đều gặp chuyện ngay lúc bộ phim phát tới cùng một cảnh, ngay lúc sự việc xảy ra, trò chơi phân tán hết tất cả người chơi, bởi vậy ngay rạp phim chỉ có thể còn lại mỗi một người, coi như biến thành trạng thái linh hồn cũng không được đi vào rạp phim của người khác.

Không những thế, mỗi người chơi đều phải đối diện với tầm trăm con búp bê, số lượng không giống nhau.

"Nhiệm vụ lần này là phải xem xong bộ phim." Đường Thiếu Không lặp lại,

"Cho nên chúng ta chỉ cần xem xong bộ phim là ổn rồi."

Đem bộ phim xem xong coi như hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là trên poster viết bộ phim kéo dài tầm hai giờ, tính từ lúc bọn họ tiến vào rạp phim, cùng lắm chỉ mới trải qua có một canh giờ.

Trước mắt nếu muốn ở lại cùng lũ búp bê kia kéo dài thêm một tiếng, xem ra là không có khả năng lắm...

Đang lúc mọi người hoàn toàn không nghĩ ra cách nào thì Ngụy Đa đột nhiên biến mất.

"Cậu ta sống lại rồi, thời gian không khác biệt lắm." Tống Phi Vũ nói.

Trước mắt mỗi người đều có một đồng hồ đếm ngược thời gian, thời gian lúc này chỉ còn lại khoảng mấy giây, bọn họ lại phải tiến vào phòng chiếu phim.

Cả gương mặt Tần Hoan lúc này đều hiện lên vẻ u sầu, cô bất lực nói:

"Tấn Hải, tôi thực sự rất sợ..."

Khuôn mặt Tấn Hải lộ vẻ khó khăn, Tôi cũng rất sợ...

Hai người mới vừa nói xong liền biến mất cùng một lúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!