"Có thật đây là trò chơi yêu đương không vậy?"
Sau khi tiết mục của nhà ảo thuật kết thúc, Sở Đông đi lĩnh vật dụng nhiệm vụ cho bọn họ.
Sở Đông vừa đi, bọn họ liền bắt đầu bàn luận xì xào.
"Trò chơi yêu đương này chơi như thế nào đây?"
"Em cũng không biết nữa…." Ngụy Đa không biết thật.
Công ty phát hành trò chơi này có giao dịch qua với nhà y, nên mới tặng vé vào cho mẹ y.
Đoán chừng là mẹ y nhìn tên trò chơi thì cho rằng đây là trò chơi yêu đương, mà y tưởng mẹ y biết rõ ràng, nên cũng không để ý tới.
(*): chốt thụ là cậu, công là hắn, còn lại sẽ để là y, gã, anh cho dễ phân biệt.
Có chút xấu hổ, Ngụy Đa nghĩ nghĩ nói:
"Đây có thể là trò chơi yêu đương hơi đặc biệt, biết đâu có một cô gái xinh đẹp bị tên nhà ảo thuật kia bắt được chờ chúng ta đến công lược thì sao."
Lúc Sở Đông trở về phát cho mỗi người một cuốn sổ tay, y vừa về tới thì tất cả mọi người liền ngừng nói, chỉ có Ngụy Đa ít nhiều vẫn còn cười.
Sở Đông cười lại với Ngụy Đa, nói:
"Quy tắc của nhiệm vụ đều nằm trong cuốn sổ tay, họ còn cho chúng ta một ít mã ưu đãi, đã được gửi vào điện thoại của mọi người rồi đó."
Nói đến điện thoại, lúc nhóm cậu tiến vào trò chơi, trong túi mỗi người đều có một cái điện thoại.
Điện thoại trên cơ bản vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu, chỉ cài đặt phần mềm chuyên dụng của cửa hàng, còn có thông tin cùng phần mềm thanh toán, xem ra ở trong game còn phải mua đồ.
"À đúng rồi, họ còn đưa cho chúng ta huy hiệu của khách du lịch nữa, để mọi người được giảm giá khi đến cửa hàng, nhớ giữ cẩn thận đấy." Sở Đông phát huy hiệu cho mỗi người.
Sau khi bọn họ tiến vào trò chơi đã thống nhất mặc áo thun kỷ niệm của Hoan Nhạc Thế Giới, linh vật của Hoan Nhạc Thế Giới là một con chó Saint
-Bernard (*), nên trên quần áo cũng in hình con chó đó, ngay cả huy hiệu cũng có nốt.
Chó chó chó, nói đến con chó, Đường Thiếu Không liền nghĩ đến con chó Tống Phi Vũ kia…Cậu giương mắt nhìn qua Tống Phi Vũ, không ngờ Tống Phi Vũ cũng đúng lúc ngẩng đầu nhìn cậu, xem ra là cùng chung suy nghĩ đây mà.
Hai người nhìn nhau một lúc, rồi cùng chuyển mắt qua chỗ khác.
Sở Đông đợi mọi người đeo huy hiệu xong nói:
"Được rồi chúng ta đi thôi, để tôi xem nhiệm vụ đầu tiên là gì nào… Là ăn cơm, giờ cũng đến thời gian ăn cơm rồi, mọi người có đói bụng không?"
Ngữ điệu nói chuyện của Sở Đông rất hoà nhã, như bạn bè thân thiết với nhau vậy.
Có điều mọi người vẫn còn nhớ rõ bộ dạng vỗ tay vui vẻ của y khi xem trò ảo thuật vừa rồi, cảm thấy cái tên NPC này là nằm vùng đưa tới, nên hết sức kiêng kỵ.
Do đó chỉ có Ngụy Đa trả lời y, những người khác không nói tiếng nào đi theo sau.
Vừa đi vào cửa hàng, cảm giác không ổn của Đường Thiếu Không càng mãnh liệt hơn.
Cửa hàng này cùng quảng trường, đều không có lấy một người nào khác, một nơi vắng vẻ đèn thì chớp nháy liên tục, khắp nơi đều lộ ra vẻ cổ xưa.
Lầu một trưng bày chủ yếu sản phẩm chính của cửa hàng, còn có một ít trang phục quần áo.
Nhãn hiệu quần áo trong trò chơi không giống như ngoài đời thực, đều là nhãn hiệu tự sáng tạo.
Nhưng Đường Thiếu Không vẫn cảm thấy sai sai chỗ nào, quần áo bày bán ở đây….
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!