"Hai người bọn họ…?"
"… Quen biết?"
Bên cạnh cửa hàng nhỏ trên tầng hai, Tần Hoan, Ngụy Đa và Tấn Hải đứng giữa đống người giả, sôi nổi tám chuyện vừa phát sinh, ngay cả Sở Đông cũng bị kéo vào.
Ngụy Đa: "Em tưởng hai người họ không biết nhau.
Đàn anh, anh ở trường học khá lâu, anh có biết chuyện không?"
Tấn Hải lắc đầu: "Khóa học chính quy của cậu ấy là học ở trường khác, chuyện lúc trước tôi không rõ, cũng không nghe cậu ấy nói gì."
Ngụy Đa: "Em thì có nghe anh ấy nói qua, người yêu cũ của anh ấy chết rồi, cỏ ở nấm mộ cao tận ba mét luôn á."
Mọi người trầm mặc mấy giây, lời này bình thường nghe giống như đùa giỡn, nhưng bây giờ nghe thì như đang giận lẫy.
"Chị Hoan, chị có nghe anh Tống Phi Vũ nói gì không?"
"Chị chỉ biết cậu ấy cũng có một người yêu cũ, là thanh mai trúc mã, ba năm trước đây chết rồi, cỏ mộ phần cao tận năm mét."
"Còn cao hơn cả hai mét…."
Mọi người trầm mặc lần hai, Sở Đông làm một NPC, hiển nhiên trong chương trình không có chỉ lệnh ứng đối với "Mối quan hệ hư hư thực thực của người chơi" như thế nào, bởi vậy mà bây giờ mặt y đầy dấu hỏi "Mọi người đang nói gì vậy" nghe cả đám tám chuyện.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng nói của Tống Phi Vũ và Đường Thiếu Không.
"Oa Oa, đi chậm thôi!"
"Anh thả tôi ra!"
"Anh đâu có kéo em, chính em lao vào anh còn gì."
"Tôi trượt chân! Trên mặt đất có nước nên tôi trượt chân hiểu không? Buông ra!"
Ba người ngồi xổm dưới đất: "…"
Hai người rửa xong xuôi quay lại, vết máu trên mặt đã sạch sẽ, nhưng mặt vẫn đỏ.
Lúc Đường Thiếu Không trông thấy ánh mắt của những người khác, mặt càng đỏ hơn, mọi người lần thứ ba lâm vào trầm mặc.
Cuối cùng Sở Đông phá vỡ im lặng, nói: "Túi đã mua xong, chúng ta có phải nên đi tới điểm kế tiếp không?"
"Đúng rồi!" Mọi người chợt tỉnh táo liên tục gật đầu, đồng thời chưa bao giờ thấy thích NPC như lúc này.
Nhiệm vụ tự do mua sắm đã hoàn thành, nhiệm vụ tiếp theo là xem phim.
Mọi người dọc theo đường đi lên cầu thang, hướng thẳng tầng cao nhất của cửa hàng, sâu bên trong là rạp chiếu phim.
Càng đi lên trên, bầu không khí càng thêm âm trầm, bốn phía thỉnh thoảng văng vẳng vài tiếng thét cuồng loạn, hoặc là tiếng bước chân dồn dập, như thể có ai đó đang chạy trối chết mà bọn họ lại không nhìn thấy.
Nhiệt độ ngày càng thấp, cửa sổ thủy tinh trên đỉnh đầu không có một tia sáng nào chiếu vào, rõ ràng đang là ban ngày, nơi này lại giống như ban đêm.
Khiến cho người ta không rét mà run, nhưng trong lòng mỗi người thì lại rất hăng hái.
Đường Thiếu Không: Vì sao lúc nãy người chết không phải là mình?
Tống Phi Vũ: Ha ha, mình là bảo bối.
Ba người khác: Rốt cuộc mối quan hệ của hai người này là thế nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!