Edit: Sahara
Âu Dương Tầm vô cùng chấn động, không rõ con rồng này tới đây là vì cái gì.
"Bệ hạ, trên đầu con rồng kia có hai người."
Đột nhiên, một tên thái giám hét toáng lên, giọng nói còn có chút run run.
Lúc này, Âu Dương Tầm mới nhìn rõ hai người kia....
Nữ nhân mặc bạch y, dung mạo xinh đẹp như tranh vẽ. Nam nhân đứng cạnh nàng thì mặc hắc y, lãnh khốc như chim ưng trong đêm, chỉ có lúc nhìn về phía nữ nhân kia mới lộ ra vẻ ôn nhu không dễ phát hiện.
Hai người đứng cạnh nhau như một đôi thần tiên quyến lữ, tạo nên khung cảnh đẹp đến nỗi khiến người ta không tài nào dời mắt đi được.
"Vụt!"
Giữa lúc mọi người còn đang chìm trong kinh ngạc, hai người kia đã nhảy từ đầu bạch long xuống, vững vàng đáp trên mặt đất.
Vẻ mặt Âu Dương Tầm từ chấn động chuyển sang ngạc nhiên, mắt nhìn chằm chằm vào bạch y nữ tử xinh đẹp tuyệt thế.
"Người... Người là Vân Lạc Phong Vân cô nương?"
Là người có thể làm cho đại lục nổi lên sóng to gió lớn?
Đôi môi Vương Tuyết Liên không ngừng run rẩy, cả người lùi về sau, không ngừng lắc đầu, kinh ngạc đến không nói nên lời.
Gương mặt này, dù đã qua mười năm nhưng ả vẫn không quên.
Nhưng, mười năm trôi qua, con người phải già đi, ả cũng đã trưởng thành, tại sao.... Tại sao nữ nhân này vẫn xinh đẹp trẻ trung y như mười năm trước?
Diện mạo không có một chút thay đổi?
Càng làm Vương Tuyết Liên khó chấp nhận hơn chính là, nữ nhân này cưỡi rồng mà tới, hơn nữa, qua lời nói của Âu Dương Tầm, ả có thể nghe ra, Vân Lạc Phong chính là một trong hai Chân Thần mà họ nhắc tới, không phải trùng tên trùng họ.
Không!
Ả làm sao tiếp nhận được sự thật này?
"Mẹ!"
Vân Sơ Thiên thấy Vân Lạc Phong xuất hiện, không kiềm được mà mỉm cười, thân hình nhỏ nhắn lóe một cái đã nhào vào lòng Vân Lạc Phong, ngẩng khuôn mặt nhỏ đáng yêu lên.
"Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tới rồi!"
Mẹ?
Âu Dương Tầm bắt đầu run rẩy không thôi, tim như bị ai đánh một quyền thật mạnh, làm ông ta suýt không thở được.
Người càng kinh ngạc hơn chính là Âu Dương Nguyệt.
Ả chưa từng gặp Vân Lạc Phong, nhưng đã nhìn thấy tranh vẽ, nữ nhân trước mặt giống y hệt người trong bức họa.
Nhưng vì sao nữ nhân cường đại này lại là nghĩa mẫu của Vân Sơ Thiên?
"Cha! Mẹ!"
Vân Niệm Phong cũng bước tới, môi khẽ nở nụ cười.
Vân Niệm Phong vừa gọi một tiếng, càng làm những người ở đây khó tiếp nhận hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!