Chương 2174: Lang kỵ trúc mã (2)

Edit: Sahara

Sắc mặt Âu Dương Tầm càng khó coi hơn: "Ý ngươi muốn nói là Nguyệt nhi hãm hại ngươi? Còn bá chiếm công lao của ngươi? Năm đó ngươi mới chỉ có năm tuổi, ở tuổi đó thì có thể làm được cái gì kia chứ? Phương thuốc chữa dịch bệnh là Nguyệt nhi tìm ra, Nguyệt nhi đã cứu sống biết bao bá tánh, còn ngươi thì lại ác độc đến mức hạ độc Nguyệt nhi."

"Ta không muốn phí lời cùng các người!" Đôi mắt linh động của Vân Sơ Thiên lóe lên một cái: "Có điều, lúc nãy ông nói ban cung điện mà mẫu phi ta từng ở cho ta, ý của ông có phải là muốn ta dọn vào lãnh cung ở không?"

Âu Dương Tầm giật mình sửng sốt, ông ta lại quên mất, năm xưa, con tiểu yêu nữ này và mẫu phi của nó sống trong lãnh cung.

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Ta cảm thấy Thanh Lam Cung của Âu Dương Nguyệt không tệ, chi bằng nhường cung điện này lại cho ta đi!"

"Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?" Âu Dương Tầm nghiến răng nghiến lợi: "Đó là cung điện của nhị hoàng tỷ ngươi! Ngươi xứng được ở sao?"

Vụt..

Âu Dương Tầm vừa dứt lời thì một lưỡi kiếm lạnh băng kề ngay vào cổ ông ta.

Tốc độ Vân Sơ Thiên rất nhanh, Âu Dương Tầm còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì....

Âu Dương Tầm càng thêm kinh ngạc, lần đầu tiên cảm nhận rõ rệt biến hóa của đứa con gái này của mình. Thực lực bậc này.... Sợ là chỉ có các trưởng lão liên thủ mới chế phục được nó.

"Đưa Thanh Lam Cung cho ta! Nếu không, ông chỉ có con đường chết!"

Vân Sơ Thiên trước sau luôn mỉm cười, nhưng lời thốt ra lại làm người ta kinh hãi không thôi.

"Ngươi mau thả phụ hoàng ra, ta sẽ nhường Thanh Lam Cung cho ngươi!" Mặt mày Âu Dương Nguyệt xanh mét, hai tay nắm chặt làm móng tay đâm sâu vào da thịt, vậy mà ả vẫn không hề hay biết.

"Không phải ngươi nhường cho ta, mà là ta dựa vào bản lĩnh lấy được."

Vân Sơ Thiên thu kiếm, cười khinh miệt.

Nàng dùng chính bản lĩnh của mình lấy được, dựa vào đâu ả dám nói là ả nhường?

"Ta đói rồi!" Vân Sơ Thiên lười biếng duỗi lưng, thần thái này có đến bảy phần giống Vân Lạc Phong: "Nhớ chuẩn bị ngự thiện cho ta! À phải, Âu Dương Nguyệt, ngươi có thể nhân cơ hội này hạ độc ta. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết trước, từ nhỏ ta đã được cha mẹ cho tắm nước thuốc, sớm đã bách độc bất xâm rồi!"

Âu Dương Nguyệt bị Vân Sơ Thiên nói trúng suy nghĩ trong lòng, trên mặt thoáng hiện chút chột dạ.

Còn Vân Sơ Thiên nói xong thì nhấc chân đi thẳng ra ngoài điện Thái Hòa.

"Sơ Thiên cô nương, đợi ta với!" Vương Hạo Thiên quăng bỏ hỉ cầu, muốn đuổi theo Vân Sơ Thiên.

Âu Dương Nguyệt lập tức nắm lấy tay áo hắn, hỏi: "Huynh muốn làm gì?"

"Không làm gì cả! Chỉ là không thành thân nữa thôi!"

Hắn vốn không muốn thành thân, nhưng phụ thân quyết định, hoàng thượng ban hôn, hắn không thể kháng chỉ bất tuân.

Quan trọng nhất là, lúc ấy hắn chưa có ý trung nhân, nên cảm thấy cưới ai cũng là cưới.

Tuy nhiên.....

Từ khoảnh khắc Vân Sơ Thiên bước vào điện Thái Hòa, hắn đã nhất kiến chung tình với nàng.

Đúng vậy! Chính là nhất kiến chung tình! Thế nên hắn không thể thành thân cùng Âu Dương Nguyệt.

Vương Hạo Thiên dùng sức đẩy Âu Dương Nguyệt một cái rồi chạy nhanh ra ngoài.

Âu Dương Tầm còn chưa thoát khỏi bàng hoàng, đợi Vương Hạo Thiên chạy đi rồi, ông ta mới hồi phục tinh thần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!