Bích Vân Hiên, không còn vẻ lạnh lùng như trước, những quy nô [1] không có việc gì để làm nhàn nhã ngủ gà ngủ gật, bây giờ cũng khẩn trương bận rộn dọn dẹp. Lại là chạy trước chạy sau, lại là lau bàn ghế, lại là quét tước mặt tiền cửa hàng, mỗi người trên mặt đều là vui sướng, giống như sắp có chuyện vui mừng rất lớn từ trên trời rơi xuống người bọn họ vậy.
Còn có vài quy nô không ngừng chạy đến bến tàu, thay phiên nhau ở bến tàu chờ đợi, mỗi người trên mặt đều là ý cười thần bí. Còn có người không ngừng ở cửa hàng tơ lụa, ở quán bán son phấn, quán bán đồ trang sức để sắm sửa đồ mới, không nói lời nào chính là chọn lựa. Lại chọn đi chọn lại đều không có vừa lòng, chủ cửa hàng hỏi muốn mua cho người nào, tất cả đều nhất trí mỉm cười không đáp.
Liên tục mười ngày đều là như thế, làm cho mọi người mấy ngày này tiếp xúc cực kỳ tò mò, nhưng mỗi khi hỏi đến đều không có được đáp án, không chỉ có một lòng ở mỗi thời mỗi khắc đều suy nghĩ, đều muốn biết Bích Vân Hiên đang muốn làm cái gì, ngay cả hai kỹ viện lớn nhất đều phái người đến hỏi thăm, một ít quan to, quý nhân, tài tử phong lưu cũng tìm tới cửa, bất quá đều được trả lời bằng những nụ cười thần bí.
Hậu viện, Lục Tiểu Thanh cùng Linh tỷ ngồi nghe mưa rơi trên mái hiên, Linh tỷ có điểm kích động nhìn Lục Tiểu Thanh đang uống trà nói: "Hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?"
Lục Tiểu Thanh uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn hai mươi mấy cô gái bên cạnh, hoàn phì yến gầy [2], giọng nói ngọt ngào, nhỏ nhẹ như chim oanh chim yến, chính là làm trái với tâm nguyện của bản thân phải dừng ở chỗ phong trần dơ bẩn này. Lục Tiểu Thanh ngay cả có lòng muốn giúp đỡ, nhưng cũng vô lực không thay đổi được gì, chỉ có làm cho các nàng thanh danh lên cao, có thể ăn no mặc ấm, có thể có chút giá trị, cũng coi như là một lần được quen biết nhau.
Lục Tiểu Thanh chọn ba nữ tử trẻ trung xinh đẹp nhất giữ lại, còn lại những người khác để cho người dẫn đi huấn luyện. Nhìn thoáng qua ba nữ tử đó, Lục Tiểu Thanh nói với Linh tỷ: "Gọi người may cho các nàng mỗi người một bộ quần áo thượng đẳng, còn có dùng son phấn loại tốt nhất, giao cho ta dạy các nàng cách trang điểm"
Linh tỷ nghi hoặc nói: "Các nàng nhưng là chưa từng làm những việc như vậy, muốn dùng người làm những việc đó, có phải nên gọi người quen tay có vẻ tốt hơn hay không?"
Lục Tiểu Thanh lắc đầu, làm một bộ biểu tình bí hiểm nói: "Dùng người đều có diệu kế, tỷ không cần nhiều lời." Linh tỷ vừa nghe cũng không tranh cãi gì thêm.
Sau khi Linh tỷ phân phó xuống dưới, Lục Tiểu Thanh cúi người ghé vào bên tai Linh tỷ nói: "Làm theo lời ta nói đệ nhất danh kỹ ở kinh thành đã được Bích Vân Hiên mua đứt. Hiện tại tung ra tin tức chuẩn bị ngày kia đón tiếp người."
Linh tỷ ngẩn người nói: "Sao lại có thể như vậy? Đây là chủ ý gì?"
Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái xem thường, lạnh lùng nói: "Tỷ không cần biết, tỷ chỉ cần làm theo lời của ta. Ok?"
Linh tỷ nghe vậy gật gật đầu, đã hiểu một nửa, câu cuối cùng vẫn là không hiểu, bất quá thần tài cũng không thể đắc tội, liên tục gật đầu như nghe thánh chỉ, cũng là do hai ngày nay người đến Bích Vân Hiên nối liền không dứt, chứng minh Lục Tiểu Thanh xác thực có biện pháp cải thiện tình cảnh ảm đạm của kỹ viện.
Phút chốc, tin tức được truyền khắp toàn bộ thị trấn, danh kỹ nổi tiếng nhất ở kinh thành đã được Bích Vân Hiên mua đứt, hai ngày sau sẽ đến Giang Nam. Trong lúc nhất thời này, tin tức được lan tràn rộng rãi, tựa như được mọc thêm cánh, nhanh chóng truyền khắp GiangNam. Càng truyền càng thái quá, cái gì bế nguyệt tu hoa (3) đừng nói, bộ dáng của Cửu Thiên Huyền Nữ (4) cũng thua xa, liền ngay cả thất tiên nữ của vương mẫu nương nương cũng chỉ có đáng xách dép cho nàng …… Dù sao chỉ có tiên nữ trên trời mới so sánh được với nàng, nhân gian khó ai sánh bằng.
Hai ngày sau, kiệu lớn của Bích Vân Hiên có mặt ở trên một con thuyền xa hoa, nhóm quy nô ở trên bến tàu chạy tới chạy lui, Linh tỷ cũng tự mình trình diện tiếp đón. Không bao lâu, theo thuyền cập bến, cỗ kiệu được bốn phu kiệu nâng lên, bên cạnh đi theo bốn tuyệt sắc mỹ nữ, mày nhỏ như lông mày con ngài, trâm hoa tà sáp bên cạnh búi tóc, duyên dáng yêu kiều thướt tha, bước nhẹ nhàng hướng Bích Vân Hiên đi đến.
Thời điểm cỗ kiệu của Bích Vân Hiên đi ra liền khiến cho không ít người vây lại xem, hiện tại thấy từ trên thuyền đi ra bốn tuyệt sắc mỹ nữ, không khỏi đều kinh ngạc vì người đẹp như tiên. Một bên quệt nước miếng, một bên cùng quy nô bên cạnh lôi kéo hỏi thăm.
"Tiểu tử, bốn mỹ nữ kia chính là đệ nhất danh kỹ ở kinh thành sao?"
"Đại gia, người thật sự là chưa thấy qua chợ, bốn người này chính là thị nữ đi theo đệ nhất danh kỹ ở kinh thành."
"Thật sự, thị nữ đều xinh đẹp như vậy, tiểu thư kia không biết đẹp đến mức nào nữa đây?"
"Đó là đương nhiên, đây chính là đệ nhất danh kỹ của kinh thành, lão bản của chúng ta mất thật nhiều tâm tư, bỏ ra một số tiền lớn mới mua được đó."
"Chậc, chậc, không đơn giản, không đơn giản."
Trong lúc nhất thời mọi người đều thấy như bắt được vàng, còn chưa có thấy được người đẹp đến mức như thế nào, một số người nóng vội chạy trước một bước đến Bích Vân Hiên chiếm vị trí tốt.
Một người trong bốn vị thị nữ chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái nhìn bốn phía, không ngoài dự liệu của mình, chính là ánh mắt tham lam, hạ lưu, cuồng nhiệt quay chung quanh cỗ kiệu, không khỏi lạnh lùng cười. Quy nô đi bên cạnh nhỏ giọng ở bên tai nàng nói: "Lục tiểu thư, chúng ta liền như vậy trở về sao?" Trong lời nói có sự cung kính.
Người được gọi là Lục tiểu thư kia, không ai khác chính là Lục Tiểu Thanh, chỉ thấy nàng thấp giọng nói: "Đi chậm một chút, lập tức trở về." Sau đó quay đầu nhìn ba vị mỹ nữ kia, đúng là ba cô gái ngày đó Lục Tiểu Thanh giữ lại.
Một đường chậm rãi đi trở về, người càng chạy càng nhiều, quả thực chật chội không chịu nổi, nếu không phải từ bến tàu về đến toàn viện đã được bọn quy nô dẹp đường sẵn, thì không biết phải đi tới khi nào mới trở về được.
Trở lại Bích Vân Hiên, bên trong sảnh đường sớm đã đông nghịt khách, Linh tỷ đi về trước, chính là đang khéo léo tiếp đón phần đông quan to quý nhân, tài tử phong lưu, phú hào thương nhân…… Trên khuôn mặt kia không còn sự lạnh lùng, cười so với hoa còn tươi hơn, miệng ngoác ra so với miệng hà mã còn rộng hơn.
Cỗ kiệu lập tức đi đến hậu viện, căn bản là muốn giấu giếm mặt. May mắn điều này chính là ai cũng đều hiểu rõ, hoa khôi cũng không phải là dễ dàng gặp được như vậy, bất quá bọn họ cũng có kiên nhẫn, cũng có tiền tài, chỉ cần là người xinh đẹp, bọn họ quyết chờ.
Hậu viện, khi Linh tỷ thật vất vả mới trấn an được mọi người đang thập phần tò mò, sau đó mới lại đây, chỉ thấy một mình Lục Tiểu Thanh đang đứng ở bên cạnh cỗ kiệu không một bóng người.
Linh tỷ bước nhanh tiến lên giữ chặt Lục Tiểu Thanh nói: "Cái này làm sao bây giờ? Hiện tại bên ngoài đều biết đệ nhất danh kỹ ở kinh thành đã đến chỗ ta, nếu làm cho bọn họ biết vốn là không có chuyện này, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chỉ sợ bọn họ sẽ đem Bích Vân Hiên này của ta phá tan tành mất thôi."
Lục Tiểu Thanh nhẹ nhàng vạch mành che kiệu lên, bên trong không có một bóng người, vuốt ve mành vải trong tay, Lục Tiểu Thanh mỉm cười nói: "Hoảng cái gì, cho tỷ nhà vàng, tỷ còn không tìm được người đẹp sao."
Linh tỷ ánh mắt tỏa sáng nói: "Muốn làm như thế nào? Một hoa khôi cũng không phải là dễ tìm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!