Chương 47: Ra phủ

Thật lâu sau, Vô Diễm mới buông Lục Tiểu Thanh ra, cười khẽ, ngón tay cái khẽ vuốt ve trên đôi môi vừa bị chính mình hôn sưng đỏ, sau đó hạ tay xuống, vươn cả hai tay ra ôm lấy nàng vào trong lòng, thấy Lục Tiểu Thanh nháy nháy hai mắt mông lung như sương mù nhìn mình, không khỏi mỉm cười nói: "Về sau không cho nàng nói sẽ rời đi, nơi này chính là nhà của nàng."

Lục Tiểu Thanh sau khi cả kinh, cũng đã nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, ông trời cũng thật khéo trêu đùa, bản thân mình giữ gìn nụ hôn đầu hơn hai mươi năm, chính mình toàn tâm toàn ý muốn giữ lại để dành cho người nam nhân mà mình yêu nhất, hôm nay lại liền bị nam nhân đã kết hôn đang đứng trước mặt mình đoạt mất nụ hôn đầu, ta không muốn như thế a~, càng làm cho ta thêm đau đầu mệt mỏi.

@[email protected]

Đang muốn phát hỏa, khóe mắt lại nhìn thấy bên ngoài sân có một đám người đang quỳ, chỉ có duy nhất một nữ nhân đứng thẳng người, tập trung nhìn vào đúng là Quận vương phi kia, lúc này nàng ta chính là vẻ mặt xanh mét nhìn mình, ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống Lục Tiểu Thanh vậy.

@[email protected]

Lục Tiểu Thanh nhất thời tâm tình lại cảm thấy thật khó chịu, cũng hung hăng trừng mắt nhìn lại nữ nhân kia, những lời trong lòng đang muốn nói với Vô Diễm đành gác sang một bên, giải quyết chuyện trước mắt rồi nói sau.

Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh tà mắt hung tợn trừng mắt nhìn trong đình viện, quay đầu cũng nhìn thấy đám người kia, sau đó quay đầu lại nói với Lục Tiểu Thanh: "Về sau nàng vẫn cần phải có lễ phép, chuyện hôm nay không nói nữa, về sau, ở trong vương phủ, không ai có thể ức hiếp được nàng" Vừa nói vừa muốn ôm Lục Tiểu Thanh rời đi.

@[email protected]

Lục Tiểu Thanh không có di động cước bộ, né tránh thoát ra khỏi cánh tay của Vô Diễm, lui về phía sau từng bước, Vô Diễm nhíu mày nói: "Nàng làm gì vậy?"

Lục Tiểu Thanh trừng mắt nhìn Quận vương phi kia liếc mắt một cái, đột nhiên quay đầu nghiêm mặt nói với Vô Diễm: "Vô Diễm, huynh muốn ta ở lại phải không? Ta cho huynh một cơ hội, hưu nàng." Nói xong giơ ngón tay chỉ về phía Quận vương phi.

@[email protected]

Quận vương phi mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, cước bộ loạng choạng lui ra phía sau vài bước, may mắn được hai mama đi theo phía sau nàng ta đỡ được, toàn bộ hạ nhân có mặt ở trong đình viện, nhất thời cũng bị dọa sợ đến nỗi ngậm chặt miệng lại, không ai dám thở mạnh, sợ chính mình nhất thời thở mạnh, quấy rầy sự im lặng ở trong sân.

@[email protected]

Trong lòng tất cả lại đều thầm nghĩ nữ tử mà Vương gia mang về thật kiêu ngạo và bá đạo, còn chưa được gả vào cửa, liền đã dám kêu Vương gia hưu chính phi của hắn, cho nên tất cả đều cẩn thận nín thở chờ đợi, vạn nhất về sau nàng thực sự là chủ tử của mình, xem ra cũng không phải là chủ dễ nói chuyện đâu.

Vô Diễm trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Nàng nói cái gì? Không được đùa giỡn như vậy."

@[email protected]

Lục Tiểu Thanh lại lui về phía sau từng bước, khóe môi nhếch lên nụ cười tự giễu, kiên quyết nói: "Ta không hay nói giỡn, hưu nàng ta liền tiến vào vương phủ của huynh, nếu không, một khi nàng vẫn còn ở trong phủ này, ta đời này quyết không bước chân vào Kình vương phủ nửa bước. Vô Diễm, đây là ý nghĩ của ta, cũng là yêu cầu của ta, nếu huynh làm không được, thì huynh cũng đừng mong ta ở lại."

Dứt lời thật sâu nhìn Vô Diễm liếc mắt một cái, xoay người liền đi về phía cửa lớn.

@[email protected]

Nguyên Phong đi ở phía sau, xông về phía trước tiến lên mở cửa lớn ra, đi theo phía sau Lục Tiểu Thanh là bốn tiểu nha đầu, lúc này xoay người hướng về phía Vô Diễm dập đầu lạy một cái, sau đó đứng lên chạy theo Tiểu Thanh ra khỏi cửa lớn.

Vô Diễm trơ mắt nhìn Lục Tiểu Thanh đi ra cửa lớn, vài lần muốn đuổi theo, nhưng chân lại không cách nào nhúc nhích được, hưu thê sẽ không bao giờ được hoàng thất chấp thuận, việc phong phi chính thất đã được ghi vào gia phả, là do cha mẹ của mình lựa chọn, có thể nói hưu liền hưu được hay sao, mà mình thực sự sẽ nguyện vì Lục Tiểu Thanh mà hưu thê sao? Chính mình thật sự có năng lực vì nàng mà cùng người thân quyết liệt, cùng quyền thần trở thành địch sao? Có thể hay là không thể?

Nguyện ý hay là không muốn? Trong nháy mắt không thể làm rõ được.

@[email protected]

Lục Tiểu Thanh đi ra khỏi cửa lớn của vương phủ, hít thật sâu một hơi, Vô Diễm a~, huynh vẫn chưa nghĩ được rõ ràng huynh có phải hay không thật sự thích ta, ta cũng chưa rõ ràng chính mình có thích huynh hay không, hai chúng ta đúng là hai kẻ ngu ngốc, hai đứa ngốc, vẫn không thể hiểu rõ tình cảm của chính bản thân mình.

Vô Diễm, ta vẫn luôn kỳ vọng vào một tình cảm sống chết có nhau, có thể siêu việt luân hồi, nhưng có lẽ là ta đã quá vọng tưởng rồi, đối với huynh thật sự muốn có được một tình cảm như vậy, một phần hoàn toàn cũng phải thuộc về ta, phải xem tình cảm của ta dành cho huynh thế nào đã. Ta vẫn sợ hãi không biết đến khi nào thì ta sẽ rời khỏi nơi này, trở về thế giới của ta, cho nên ta cứ ở trong sợ hãi mà không dám vươn tay ra mở cánh cửa trong lòng mình, hôm nay, ta cư nhiên lại để cho huynh mở cửa một góc trong trái tim ta, ta thật không biết chính mình đang nghĩ cái gì nữa.

@[email protected]

"Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đến nơi nào đây?" Lục Tụ thấy Lục Tiểu Thanh chỉ lo cúi đầu đi về phía trước, cũng không nói sẽ đi về hướng nào, không khỏi chạy lên phía trước đuổi kịp giữ nàng lại để hỏi.

Lục Tiểu Thanh cả kinh phục hồi lại tinh thần, gãi gãi đầu nói: "Đi đâu bây giờ? Ta không biết a~, ta đối với kinh thành không quen."

Bốn người bọn Lục Tụ lúc này thưởng cho Lục Tiểu Thanh một cái nhìn xem thường, có khí chất rời bỏ Kình vương phủ như vậy, hiện tại lại không biết nên đi đến nơi nào, thật sự đúng là chủ tử mơ hồ. Thấy mọi người chung quanh tất cả đều cố ý, vô tình nhìn chằm chằm tiểu thư cùng bốn người bọn mình, trong mắt lộ vẻ kinh diễm, các nàng không khỏi trên mặt đều ửng hồng, các nàng quanh năm chỉ ở trong vương phủ, không bước ra ngoài nửa bước, nên chưa từng biết hoàn cảnh ở bên ngoài phủ ra sao.

@[email protected]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!