"Em không ở nhà lâu như vậy, anh nhớ em thì làm sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Lộ hít sâu một hơi, mỉm cười: " Lúc trước khi chúng ta cãi nhau, chẳng phải cũng thường không gặp nhau cả tuần sao?"
Vậy nên giờ ngồi đây còn già mồm làm quái gì chứ?
Cảnh Ngôn nghe vậy hai mắt mở to, khó chịu mắng: "Giống nhau sao? ! Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ!"
"Thôi, thôi, em sai rồi, ăn cơm đi." Bạch Lộ đầu hàng, cắm mặt vào chén, tập trung ăn cơm. Cảnh Ngôn thấy vậy cũng ngừng tranh cãi.
Dọn dẹp xong trở về phòng, nhìn thấy vali cạnh cửa, lòng Cảnh Ngôn lại buồn bã.
Ngày hôm sau Bạch Lộ phải lên máy bay, anh không thể "hành hạ" cô được, thế là tự thao thức đến nửa đêm. Vừa mới ngủ được thì bị chuông báo thức đánh thức.
Bạch Lộ bò dậy vệ sinh cá nhân, anh chần chừ vài giây rồi vùng vẫy ngồi dậy, xoa xoa mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng nước ở trong đã tắt, Bạch Lộ đi ra, nhìn thấy anh thì có chút ngạc nhiên: "Làm anh thức giấc à?"
"Anh tiễn em ra sân bay." Anh xuống giường xỏ dép, mặt vẫn còn buồn ngủ. Bạch Lộ vội vã từ chối: "Không sao, anh ngủ tiếp đi, em bắt xe đi là được rồi."
Cảnh Ngôn không nói gì, đi thẳng vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt.
Đợi Bạch Lộ thay đồ xong, anh đã tỉnh táo đầu óc. Hai người ra khỏi cửa, bên ngoài vẫn là một vùng mờ tối, ánh trăng khuyết màu vàng nhạt ẩn trong những tầng mây ở xa xa.
Sáu giờ rưỡi sáng, những chiếc lá xanh ven đường vẫn còn đọng sương, không khí trong lành có hơi lạnh.
Cảnh Ngôn nắm vô lăng tập trung lái xe. Bạch Lộ cầm điện thoại ra liên lạc với Châu Hiển.
Xe chạy êm ru, hai người vừa mới ngủ dậy đều không muốn trò chuyện, không khí trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gầm của động cơ nhẹ phát ra.
Đến sân bay, Cảnh Ngôn xuống xe xách hành lý giúp cô. Bạch Lộ đưa tay định đỡ lấy thì anh đã một tay kéo vali, một tay kéo cô đi vào trong.
"Anh về đi, tự em được mà." Bạch Lộ theo sau nói.
"Không sao." Cảnh Ngôn trả lời ngắn gọn, nhìn nghiêng đường cong có chút cường tráng.
"Anh đợi thì không kịp đi làm đó." Bạch Lộ đưa tay lên nhìn đồng hồ. Từ đây đến công ty anh mất khoảng một tiếng, bây giờ đã hơn bảy giờ rồi.
"Anh là chủ mà." Cảnh Ngôn nghiêng đầu khẽ lướt nhìn Bạch Lộ, cô không nói gì nữa.
Cảnh Ngôn luôn nắm tay cô đi đến phía trước. Lòng bàn tay ấm áp, ngón tay mạnh mẽ, nhịp bước không nhanh không chậm, dáng người vô cùng rắn rỏi.
Bạch Lộ theo sau, nhẹ nhàng siết chặt lấy tay anh.
Đổi thẻ lên máy bay và gửi hành lý xong, Bạch Lộ bắt đầu vào xếp hàng soát vé. Cảnh Ngôn vẫn ở cạnh cùng cô. Khi sắp đến công đoạn cuối, Bạch Lộ vẫy tay chào anh.
"Được rồi, anh về đi."
"Đi đường cẩn thận, đến nơi gọi cho anh." Cảnh Ngôn nhấn đầu cô, cúi xuống hôn lên môi cô, dặn dò.
"Vâng." Bạch Lộ ngại ngùng nhấp nháy môi, ánh mắt còn lại lén nhìn sang xung quanh.
Cảnh Ngôn khẽ gật đầu, bước từng bước dài rời đi. Bạch Lộ một mình tự qua cổng an ninh rồi lên máy bay.
Sau khi lên máy bay, Bạch Lộ tìm thấy số ghế của mình. Châu Hiển và nhiếp ảnh gia Trần Nham đã ngồi ở đó, ba người chọn ghế cùng một hàng. Họ chu đáo chừa lại cho Bạch Lộ chỗ cạnh bên cửa sổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!