Chỉ là cô rất ít khi hát, bởi vì...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Luôn thấy khó mà điều chỉnh được, có thể phút trước ở trên thiên đàng, nhưng một giây sau đã rơi xuống địa ngục.
Cũng may mà giai điệu của bài hát này cô đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cảnh Ngôn cất giọng trước, trầm thấp êm tai, nhẹ nhàng chậm rãi hát.
"Tặng em một chiếc CD ngày xưa, nghe lại tình yêu của chúng mình lúc đó..."
Mặt anh hướng lên màn hình, nhưng ánh mắt hình như lại nghiêng sang Bạch Lộ. Giọng nam hát xong, Bạch Lộ cầm micro khẽ hát.
"Bài hát không thể hát lại như xưa, nghe thấy đều sẽ đỏ mặt né tránh. Mặc dù sẽ hay quên nhưng em vẫn yêu anh."
Giọng hát hết sức nhẹ nhàng phát ra từ loa vô cùng dịu dàng êm tai, mang chút hơi thở nhè nhẹ rất hợp với giai điệu của bài hát này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sự du dương, lưu luyến đầy ắp trong ca từ bài hát như sắp trào dâng. Lòng Cảnh Ngôn như bị một vật gì đó khẽ chạm phải, rồi một cảm xúc không rõ dâng tràn mãnh liệt, ồ ạt kéo nhau xâm chiếm lấy cả cơ thể anh.
Lần nữa cất giọng đã không biệt được giữa tiếng hát và hiện thực.
Bạch Lộ vẫn nhìn màn hình, chăm chú theo những giai điệu lướt qua, cho đến đoạn hai người hát chung, cô vô tình nghiêng sang nhìn đối diện vào ánh mắt Cảnh Ngôn.
Đôi mắt ấy thế nào.
Đen láy, sáng rực, trầm lắng và tĩnh lặng, bên trong cất giấu rất nhiều điều và tình cảm mà cô không hiểu được.
Vừa nhìn nhau, Bạch Lộ đã khó mà rời mắt, cứ thẫn thờ như vậy nhìn anh, miệng hát theo nhạc như quán tính.
Cho đến khi bên tai trở lại bình tĩnh.
Bạch Lộ và Cảnh Ngôn vẫn nhìn nhau, cô hé môi định nói gì đó thì một bóng người đã lao đến trước mặt.
Một thứ mềm mại đặt lên môi.
Cánh tay để trên eo siết chặt lại, Cảnh Ngôn ép cô vào lòng. Bạch Lộ đưa tay lên ôm lấy cổ anh.
Hai người hôn môi nhẹ nhàng mà mãnh liệt, hơi thở dần gấp gáp. Cảm xúc không biết từ đâu ùa đến càng làm dính chặt hai đôi môi đang quấn quyện lấy nhau. Cảnh Ngôn trở mình đè cô lên sô pha.
Không biết đã hôn bao lâu, khi hai người tách ra thở hồng hộc thì chiếc váy dài của Bạch Lộ đã xộc xệch. Cô đẩy người ở trên ra, Cảnh Ngôn khẽ thở hắt ra, đưa tay giúp cô cài lại áo lót.
"Chúng ta về nhà thôi." Anh khẽ nói vào tai Bạch Lộ, giọng kiềm chế và chịu đựng.
"Vâng." Bạch Lộ khẽ trả lời.
Đoạn đường lúc đến nửa tiếng đồng hồ thì khi về gần như chỉ mất hai mươi phút. Vừa mở cửa, Bạch Lộ đã bị anh ép vào tường, chiếc váy trên người lập tức bị lột xuống.
Châm lửa.
Bạch Lộ kêu lên một tiếng đau đớn, tỏ vẻ phản kháng lại hành động gấp gáp của anh. Cảnh Ngôn không còn để ý đến gì khác, thở hổn hển bên tai cô.
Được ăn một lần thành nghiện.
Hình như đêm nay rất khác, hai người lại làm thêm lần nữa trên giường. Ánh trăng sáng tỏ phủ xuống một vùng, màn đêm yên tĩnh, một chút tiếng động bên tai cũng bị phóng to lên gấp mấy lần.
Da thịt cả người nóng ran, cả trái tim lẫn con người đều bị xé vụn. Bạch Lộ lơ mơ nhìn lên trần nhà, đầu óc trống rỗng như bị thiếu khí cực độ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!