Chương 25: (Vô Đề)

Mùa mưa dài lê thê của thành phố Lâm cuối cùng cũng đi qua, Tần Tử Nhiên cảm thấy hết hi vọng với Cảnh Ngôn gần ba tháng chưa ra khỏi nhà. Vì vậy, anh ta tha thiết mời Bạch Lộ đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của anh ta.

Bạch Lộ khẽ cười với người trong điện thoại.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Anh muốn Cảnh Ngôn đi sao không tự nói với anh ấy? Chạy đi nói với tôi không phải là đảo lộn trật tự à..."

"Bây giờ bọn tôi đã không gọi cậu ấy được nữa. Chỉ có cô! Cô trổ tài ăn nói mới có thể khiến cậu ấy ra ngoài được thôi!" Tần Tử Nhiên phấn khích nói.

"Có nói quá lên không vậy?" Bạch Lộ kinh ngạc: "Tôi không quản anh ấy đâu."

"Cô không quản cậu ấy, nhưng chịu không nổi người ta phải tự giác, đúng chưa." Tần Tử Nhiên trêu chọc. Giọng nói phấn khích lúc nãy trong chốc lát đã trở nên không còn nghiêm túc, Bạch Lộ đỡ trán.

"Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ nói với anh ấy."

Khi tan làm, Bạch Lộ nói chuyện này với Cảnh Ngôn, anh bị đứa dở hơi Tần Tử Nhiên làm cho mắc cười, cũng không biết nói gì. Trái lại, Bạch Lộ cười mà như không hỏi anh.

"Có thật là gọi anh biết bao nhiêu lần mà anh không đi?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Đúng vậy." Cảnh Ngôn trợn mắt nhìn cô: "Em thấy anh ngoan không."

"Ngoan thật." Bạch Lộ đưa tay lên xoa xoa đầu anh.

Sinh nhật Tần Tử Nhiên vào thứ sáu, Cảnh Ngôn lái xe đến đón cô. Khi hai người đến thì trong phòng đã có vài người. Tần Tử Nhiên suýt nữa đấm mạnh vào Cảnh Ngôn.

"Đồ khốn trọng sắc khinh bạn!"

"Ồ..." Cảnh Ngôn khom người lại che ngực, méc với Bạch Lộ bên cạnh: "Vợ ơi, nó đánh anh."

Tần Tử Nhiên liếc mắt lên trời, Bạch Lộ mỉm cười đưa món quà trong tay ra.

"Sinh nhật vui vẻ nhé! Đây là Cảnh Ngôn có lòng chọn cho anh đấy!"

"Đây là cái gì?" Tần Tử Nhiên liền háo hức động tay vào.

Mở ra từng lớp giấy bọc, một tờ giấy mỏng rơi ra, Tần Tử Nhiên cầm lên nhìn chăm chú. Một tờ chi phiếu, bên trên là sáu con số tám.

"Tôi X." Anh ta trừng mắt nhìn Cảnh Ngôn không khỏi phun ra tiếng.

"Tôi chỉ đáng chút ít tiền này á? !"

"Ba thưởng cho con, Naquhua. [1]" Cảnh Ngôn ôm lấy Bạch Lộ cười vô cùng ngang tàn. Mặt mày dịu dàng của nhiều ngày qua trở nên ngả ngớn, thấp thoáng thấy được dáng vẻ lúc mới quen.

Không biết vì sao, Bạch Lộ luôn cảm thấy anh như vậy mới thật sự là Cảnh Ngôn, linh hoạt và cực có tính chiếm đoạt.

Tần Tử Nhiên đạp chân qua, Cảnh Ngôn né được, hai người còn muốn chọc phá nhau thì bị Bạch Lộ kéo lại.

"Anh ấy đùa anh đấy."

Bạch Lộ đành phải lên tiếng, đưa mắt nhìn Cảnh Ngôn ra hiệu. Anh đùa giỡn vẫn còn chưa đã, móc ra một chiếc chìa khóa từ trong túi áo ném qua cho Tần Tử Nhiên.

Người kia đưa hai tay chộp lấy, sau khi nhìn rõ kí hiệu bên trên thì vui mừng hớn hở, khó tin vào mắt mình, nói: "Đây là kiểu xe mới mà gần đây tôi tia hả? ! !"

"Ừm, hừ!" Cảnh Ngôn hừ mũi một tiếng rất kiêu ngạo, nhưng ánh mắt lại rất tâm đắc và phấn khích.

"Ay da, tôi đã nhờ biết bao nhiêu người đều không được, sao cậu làm được vậy? ! !" Tần Tử Nhiên vô cùng thích thú lật qua lật lại chiếc chìa khóa trong tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!