Chương 20: (Vô Đề)

"Nhưng mà..." Anh ta có chút nghi ngờ không tin: "Cảnh Ngôn sau khi kết hôn cũng không khác mấy so với trước kia mà?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Hình như không có gì thay đổi..."

"Cậu đui à?" Tần Tử Nhiên tát anh ta một cái, mắng: "Rõ ràng cậu ấy không đến gần phụ nữ nữa."

"Lúc trước tuy rằng cũng không gọi là thích thú, nhưng chí ít cũng không bài xích, cậu xem kết hôn xong lần nào cậu ấy ra ngoài cũng tránh thật xa."

"Người khác không cẩn thận đụng phải cậu ấy một chút, thì lại cau mày bỏ đi."

"Như lời cậu nói thì hình như là vậy thật." Trần Thiên Hạo có chút đăm chiêu gật đầu rồi lại rít lên một tiếng

"Nên đều tránh đi như vậy! Sợ vợ cậu ấy giận!"

"Ai da, thường đi ở bờ sông thì đâu có ướt giày." Tần Tử Nhiên nhớ lại chuyện Trần Uyển Uyển lần trước, không khỏi ngậm ngùi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Mà thôi đi, sau này tụi mình ít gọi cậu ấy lại..." Tần Tử Nhiên lắc đầu, vừa dứt câu lại bất mãn đá vào chân bàn.

"Kết hôn thật phiền cmn phức, sau này ông đây sẽ không kết hôn, có kết cũng không sợ, ai chơi phần nấy."

"Đúng đúng đúng, nói hay lắm." Trần Thiên Hạo hô to, đưa tay lên cụng ly anh ta.

"Nào, anh em cạn ly!"

"Cạn!"

Bên này sau khi Cảnh Ngôn và Bạch Lộ căng thẳng được nửa tháng thì bắt đầu áp dụng biện pháp.

Mỗi ngày tặng hoa, tặng quà, còn cách một tiếng nhắn tin cho cô, gọi tên ấm áp.

Khi Bạch Lộ đang còn nghĩ tại sao anh lại nhàn rỗi vậy, bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng anh ngoài cửa.

Một bộ vest màu đen vừa vặn, được vài vị lãnh đạo vây quanh, phong thái nổi bật đi trước dẫn đầu, đôi mắt đen sáng, khóe miệng mỉm cười làm cho gương mặt thêm phần quyến rũ.

Lúc Bạch Lộ đang thẫn thờ, Cảnh Ngôn đã mỉm cười đi đến, như đi về hướng cô. Bạch Lộ ngồi thẳng người, nhìn anh như đang nhìn kẻ thù.

Một làn gió thoảng qua má cô, Cảnh Ngôn đã lướt qua vị trí ngồi của cô, đi về phía văn phòng.

Bạch Lộ nheo mắt quay đầu lại nhìn theo bóng lưng ấy, ngửi thấy mùi đắc ý không giải thích được từ phía trên.

Cùng lúc đó, điện thoại bỗng vang lên tiếng ting ting.

Bạch Lộ mở ra, là Cảnh Ngôn gửi đến.

[Sắp đến giờ trưa rồi (*≧▽≦*), Bảo bối hôm nay ăn gì nè? ]

Gần đây anh bỗng dưng thay đổi phong cách, luôn thích các nhân vật cosplay của Nhật, Bạch Lộ đã thấy dáng vẻ anh không sợ xấu hổ, cũng có để tâm không, chỉ là...

Cô lại nheo mắt nhìn cái người đang ở phía xa xa. Nếu cô không mù thì Cảnh Ngôn bây giờ một tay đang nhét vào túi, một tay đang làm động tác tương ứng theo lời nói.

Gõ chữ không cần nhìn???

Đây có thể là thời đại của máy móc trí năng, không có điện thoại nhấn phím!

Bạch Lộ như đang gặp phải chuyện gì ghê gớm, bởi vì biểu hiện của anh khoảng thời gian này rõ ràng bên trong dịu dàng, thoắt một cái lại cứng rắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!