Bên cạnh, dì Lý làm thêm sốt ruột cứ khóc, đôi mắt sưng đỏ lên như đã khóc rất lâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Có người hỏi đường tôi, tôi quay người chỉ này kia một tí thì không thấy Hiên Hiên đâu nữa."
Mắt dì Lý đỏ hoe nắm lấy tay Bạch Lộ, giọng rất hối hận đau khổ.
Lúc này Bạch Lộ lo lắng không thôi, chỉ vỗ vai bà trấn an, miệng không nói được câu gì.
Địa điểm Bạch Tử Hiên mất tích là gần cái công viên đó. Ban đầu chỉ nghĩ nơi đây yên tĩnh, môi trường lại tốt, bây giờ xảy ra chuyện mới phát hiện ra ngay cả một người chứng kiến cũng không tìm được.
Camera giám sát hai bên đường cũng bị hỏng có dự tính.
Lúc đó chỉ có dì Lý ở hiện trường, theo như bà ấy nói thì khi đang chuẩn bị dẫn Bạch Tử Hiên về nhà, đúng lúc đó có người phụ nữ bên đường đi đến hỏi đường bà ấy.
Mới nói một hai câu, chiếc xe phía sau gầm lên chạy ngang qua bà ấy, Bạch Tử Hiên mới đây còn đứng sau lưng bà ấy đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ cảnh sát nghi ngờ người đã bị chiếc xe chở đi, toàn lực truy lùng dấu vết của chiếc xe kia. Nhưng camera giám sát bên đường lại không thấy được cái xe bánh mì màu trắng kia.
Thời gian Bạch Tử Hiên mất tích là bốn giờ chiều hôm qua, đến giờ đã là mười mấy tiếng. Bạch Lộ vừa nghĩ đến tình hình cậu lúc này, trong lòng giống như bị đôi bàn tay vô hình bóp chặt lại, đau lòng đến mức không thở được.
Cậu không chịu nói, lại sợ lạ, nếu như đi lạc nhất định sẽ ở một góc nào đó chịu đói, chịu lạnh. Nếu như bị người khác bắt cóc, hoặc là...
Bạch Lộ không dám nghĩ tiếp nữa.
Cả đêm qua cô không ngủ, mắt thao láo nhìn ra bầu trời bên ngoài từ tối đen chuyển qua xám, rồi trở nên sáng bửng.
Lộ Phi và dì Lý ngồi bên đầu kia sô pha gạt nước mắt. Họ đã lớn tuổi rồi, sáng sớm sau khi trở về phòng chợp mắt được mấy tiếng đồng hồ thì lập tức dậy chờ tin tức.
Đêm qua dì Lý cũng không chịu về nhà. Bạch Lộ khuyên nhủ mấy lần, bà ấy vẫn khăng khăng muốn ở lại.
"Hiên Hiên là do tôi làm mất tích, tôi không được nhìn thấy cậu ấy thì làm sao mà yên tâm về được!"
Bạch Lộ rút lại những lời muốn khuyên, khóe mắt có chút cay cay.
Cảnh Ngôn vẫn luôn bên cạnh cô, hơi ấm truyền từ lòng bàn tay khiến Bạch Lộ bình tĩnh lại không ít.
Cũng may mà hôm qua anh gọi mấy cuộc điện thoại, phía cảnh sát rõ ràng chú trọng vụ việc này hơn hẳn.
Tám giờ sáng, chiếc điện thoại mà Bạch Lộ vẫn nắm chặt trong tay cuối cùng cũng có chuông reo.
Người gọi đến là Lý Đội cục cảnh sát, cô cuống quýt nghe máy.
"Bạch tiểu thư, tìm thấy em trai cô rồi!"
Khóe mắt cay xè không kìm được nhòe nước mắt, Bạch Lộ đứng dậy, loạng choạng ra khỏi cửa, Cảnh Ngôn vội vã theo dìu cô.
"Đừng nôn nóng, anh lái xe chở mọi người qua đó."
Bạch Tử Hiên được phát hiện trong ngôi nhà bỏ hoang ở công viên, chỗ đó lúc trước là một điểm vui chơi có thu phí, sau này điểm đó bị bỏ hoang nên cũng không có người lui tới.
Là chỗ sâu nhất trong công viên, ngày thường bọn họ đều không đi tản bộ qua đó.
Khi ấy cảnh sát chú ý quan sát chiếc xe màu trắng đó. Sau khi lục soát một vòng công viên cũng không thấy người đâu, thì dốc toàn lực truy xét, theo dõi.
Mãi đến sau này cảm thấy chiếc xe đó biến mất một cách quá kì lạ, họ mới lục soát lại từ đầu công viên này một lần nữa, sau cùng phát hiện ra một con đường nhỏ cũ kĩ bên trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!