Chương 14: (Vô Đề)

Cô đưa tay ra cào một đống tuyết mềm lạnh ngắt nắm lại trong lòng bàn tay, Cảnh Ngôn thấy vậy lập tức lên tiếng: "Cái đó lạnh, đừng chơi, vứt đi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bạch Lộ xoay người, ném nắm tuyết trong tay vào mặt Cảnh Ngôn. Cảnh Ngôn không kịp đỡ, bị đánh úp vào ngay giữa ấn đường, bọt tuyết rơi xuống, tan trong nước suối ấm.

"Xì." Cảnh Ngôn thở nhẹ một hơi, nheo mắt lườm cô.

"Mưu sát chồng à?"

Bạch Lộ nhanh chóng nặn quả banh tuyết ném qua. Hai người đứng gần nhau, Cảnh Ngôn không né được, gắng gượng chịu đựng, sau đó sải hai bước dưới nước, tóm được hai cổ tay Bạch Lộ nhấn vào làn nước ấm.

"Hả giận chưa?" Anh cắn vào vành tai Bạch Lộ, khẽ hỏi.

"Chưa." Bạch Lộ để anh ôm, nhắm hờ mắt uể oải nói.

Vừa nãy cái người này như uống phải thuốc, đè cô vào tảng đá gần như gãy cả eo. Bạch Lộ rất ít khi mất kiểm soát trong chuyện giường chiếu, nhưng lần này lại khóc lóc xin anh, kết quả vẫn bị làm lơ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Có thể nói một trận "hành hạ" sung sướng. Sau khi kết thúc, Bạch Lộ lấy lại bình tĩnh một chút rồi đẩy anh ra, trốn đến một góc xa xa để xoa dịu tâm trạng.

Giống như tự biết mình sai, Cảnh Ngôn dụi dụi vào mặt cô nịnh đầm, rồi hai tay vuốt ve mân mê trên eo cô.

"Để anh xoa bóp giúp em."

Cách anh làm lại rất dễ chịu, như là đã được học qua, Bạch Lộ không nói gì, để mặc cho anh nhấn.

Hai người yên lặng tựa vào nhau trong hồ nước nóng, da thịt kề nhau, nhẵn mịn trơn ướt, sự nhức mỏi nơi eo đã được thuyên giảm dưới tay anh.

Bạch Lộ thả lỏng cơ thể dựa vào người Cảnh Ngôn, cơn buồn ngủ ập tới.

Sáng nay dậy sớm để lên kịp máy bay, lại thêm lúc nãy vừa "lăn lộn" một trận, mí mắt cô dần trĩu xuống.

Trong mơ màng, cảm nhận mình được ôm lại, có người nhẹ nhàng lau khô bọt nước trên người cô, sau đó được quấn lại trong chiếc chăn ấm áp.

Thân hình quen thuộc kề sát bên, ôm cô vào lòng.

Bạch Lộ bị cơn đói đánh thức.

Căn phòng một màu tối mịt, thấp thoáng nhìn thấy ánh sáng lờ mờ từ khung cửa sổ trước mặt, phía sau là tiếng hít thở nhè nhẹ từng hồi, nhấp nhô đều đặn phả ra nơi cổ cô.

Cảnh Ngôn vẫn còn ngủ say.

Bạch Lộ khẽ xoay người qua, đưa tay vòng qua cổ anh. Cảnh Ngôn nhận ra, thu chặt cánh tay lại, ép sát cô vào lòng.

Hai người kề mặt bên nhau, Bạch Lộ không nhịn được nghiêng đầu dụi dụi, không để ý va vào môi anh, mềm mại đến nỗi không thể nghĩ được gì khác.

Cô ghé lại gần hôn lên, Cảnh Ngôn mơ mơ màng màng có phản ứng, hé miệng ngậm lấy môi cô. Hai người ôm lấy nhau, hôn nhẹ nhàng trong bóng tối.

Không biết đã hôn được bao lâu, khi Cảnh Ngôn đè cô xuống dưới cởi chiếc khăn tắm ra, Bạch Lộ ngăn tay anh lại, trở mình, vọt qua bên khác.

Trong chốc lát Cảnh Ngôn bừng tỉnh, mở mắt ra.

Bình tĩnh nhìn cô vài giây, đưa tay ôm lấy cô. Bạch Lộ quấn lại khăn tắm rồi nhanh chóng xuống giường.

"Em đói rồi." Cô đứng ở đầu giường nhìn anh, nói từng chữ một.

"Qua đây, cho em ăn no luôn." Cảnh Ngôn dang hai tay về phía cô, trong bóng tối không nhìn rõ được vẻ mặt anh, chỉ nghe thấy giọng nói đó, trầm khàn tối tăm có chút dọa người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!