Chương 12: (Vô Đề)

Quả nhiên ông bà Cảnh Vẫn chưa ngủ, đang ngồi trước bàn ăn chuẩn bị động đũa, dì Hứa đang nấu đồ ăn khuya. Hai người bước vào thì niềm nở chào hỏi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Đến đây, chè trôi nước ủ rượu mới vừa nấu xong, nhanh nếm thử đi."

Cảnh Ngôn đang muốn mở miệng từ chối, Bạch Lộ đã khẽ cười đồng ý, kéo tay anh bước đến.

Cùng nhau ăn khuya xong, hai người lên lầu. Tâm trạng Bạch Lộ rõ là có chút buồn phiền, tắm xong đã bước lên giường ngủ, không nói chuyện với Cảnh Ngôn nửa lời.

Thậm chí khi Cảnh Ngôn đưa tay ôm cô đều bị cô đẩy ra.

"Em muốn ngủ một mình."

Cảnh Ngôn lặng lẽ rút tay lại, nhìn bóng lưng cô vài giây, tự mình trở người, cố gắng nhắm mắt lại.

Hôm sau tỉnh giấc, Bạch Lộ vẫn được anh ôm vào lòng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhìn khuôn mặt đang say ngủ, Bạch Lộ rón rén bò ra khỏi giường, rửa mặt xong rồi đi ra ngoài ban công, cầm điện thoại lên lướt đến số của Trình Ngữ Yên.

Chắc là cô ấy ngủ rất ngon, giọng điệu còn sặc mùi ngái ngủ không muốn tiếp chuyện. Bạch Lộ dứt khoát hỏi cô ấy.

"Chuyện Triệu Kỳ Minh muốn kết thông gia với nhà họ Lý, cậu có biết không?"

Im lặng hai giây, giọng nói đầu bên kia trở nên tỉnh táo hẳn lại.

"Biết."

"Vậy cậu định làm gì?"

"Còn có thể làm gì, vẫn chưa kết hôn mà." Trình Ngữ Yên cười như không có chuyện gì. Bạch Lộ hít sâu một hơi, một tay cầm điện thoại, một tay vòng qua eo, giọng nói trầm lặng.

"Ngữ Yên à..."

"Được rồi." Trình Ngữ Yên cắt ngang lời cô: "Lý lẽ tớ đều hiểu, cậu không cần nói lại nữa."

Cô ấy nói xong, giọng lại dịu dàng khẽ nói: "Bạch Lộ, không phải ai cũng đều may mắn như cậu."

Bạch Lộ cúp máy, ngẩn người nhìn ra tuyết trắng rơi dày đặc bên ngoài ban công.

Vùng núi rừng phía xa đều bị bao phủ bởi một lớp trắng xóa, thuần túy, sạch sẽ không có chút tì vết.

Nửa khuya tối qua tuyết rơi, cô ngủ rất say không biết gì.

Phía sau có tiếng bước chân ngắn, một thân hình ấm áp kề đến bên, có đôi tay vòng qua eo. Cảnh Ngôn dựa đầu vào cổ cô, giọng trầm khàn.

"Sao lại đứng ngoài này, không lạnh à?"

Bạch Lộ lắc đầu xoay người lại ôm anh, nhét bàn tay lạnh ngắt vào trong áo anh.

Cảnh Ngôn co rúm người lại, nhấc thẳng cô lên khỏi mặt đất rồi quăng lên giường, kéo cái chăn bên cạnh vẫn còn sót chút hơi ấm qua quấn chặt lấy hai người.

"Lạnh chết đi được, lạnh chết đi được."

Anh vừa nói vừa lấy tay cởi đồ Bạch Lộ, bờ môi ướt át cũng theo đó đặt lên. Bạch Lộ không cho anh "làm càn" ở nhà, Cảnh Ngôn "đói khát" suốt mấy ngày cuối cùng cũng bắt được cơ hội.

Bạch Lộ thả lỏng cơ thể, hai tay ôm Cảnh Ngôn, để tùy anh bắt đầu "đánh chiếm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!