Chương 41: Ta giết người rồi

Ta một đường chạy thẳng tới kí túc xá. Mấy gã đồng phòng đều không có mặt, phỏng chừng đã lên đường về nhà rồi! Ta thu thập mọi thứ của mình rất nhanh, ta cũng muốn về nhà a.

Thu thập xong mọi thứ, ta đi tới bên tường, Mã Khắc vẫn còn chưa đi, thương thế của hắn chưa lành hẳn.

Thấy ta tiến tới, Mã Khắc từ trên giường ngồi dậy.

"Lão đại, ngươi đã về rồi à, thế nào, thân thể đã khôi phục hẳn chưa?"

"Đã khỏi hẳn rồi, còn ngươi thế nào, ta đang chuẩn bị về nhà đây."

Mã Khắc bắt tay ta nói:

"Không có vấn đề gì cả, ta sẽ tốt thôi, ngươi nếu không tới đây thì chắc ta cũng đã đi rồi đấy!"

"Thế học kỳ sau gặp lại, ta phải đi đây, ta chợt thấy nhớ nhà quá."

"Ngươi chờ ta một chút, ta đi thu thập vài thứ rồi ta với ngươi cùng đi."

Nói đoạn Mã Khắc quơ lấy vài đồ đạc rồi cùng với ta đi ra ngoài túc xá.

"Mã Khắc, Hải Nhật có qua đây không?" Dù sao ta vẫn chưa thực hiện lời hứa khiêu chiến với hắn mà.

"Đã qua rồi, hắn hỏi thương thế của ngươi ra sao. Hắn cũng nói ngươi rất lợi hại phỏng chừng hắn cũng không nắm chắc thắng được ngươi nữa. Về sau vẫn còn cơ hội mà, không cần tiếc làm gì cả. Lần này biểu hiện của ngươi đã rất tốt rồi."

"Ha ha, chờ hết năm học sẽ còn cơ hội tái khiêu chiến với hắn nữa."

Đã tới cửa học viện, thời khắc chia tay cũng tới, Bảo Trọng ta vỗ vỗ vai hắn, Mã Khắc ánh mắt đỏ lên.

"Lão Đại, sống cùng với ngươi một thời gian ta quả thực rất vui vẻ, ngươi cũng bảo trọng, nhà ta ở ngay thủ đô này. Học kỳ sau gặp lại nhé."

Được Ta quay đầu đi rất nhanh, ta sợ mình lưu luyến không đi được.

Đi chưa xa chợt nghe thấy có tiếng người gọi: Trường Cung

Ta quay đầu lại nhìn người gọi, chợt xúc động vạn phần:

"Tú sư phụ, người rốt cục cũng đến rồi, con còn tưởng rằng người không đến đón con nữa!"

Tú sư phụ trông hơi già hơn một chút, chỉ có điều trên khuôn mặt nghiêm nghị của ông cũng hiện ra một tia xúc động.

"Ta sao lại không đến đây, đi thôi, chúng ta về nhà nào."

Ta và Tú sư phụ bắt đầu lên đường về nhà.

"Tú sư phụ, người có gặp ba ba mụ mụ của con không?"

"Ta đã tới nhà của con một chuyến rồi, bọn họ vẫn khỏe mạnh, chỉ là nhớ con mà thôi, thế còn con ở học viện thế nào?"

"Tốt lắm ạ, con nhập học khảo thí được đệ nhất nên học viện cho con lên học năm hai luôn."

"Thế à? Thế con có theo kịp mọi người không?"

"Có chứ a, con còn kết bạn với được một bạn tốt nữa, hắn gọi là Mã Khắc." Ta thao thao bất tuyệt kể lại những chuyện thú vị tại học viện. Dọc đường đi cùng với Tú sư phụ nói nói cười cười. Chỉ có điều ta không kể lại chuyện mình dùng sinh mạng cộng hưởng để cứu tiểu kim.

Chuyện này ta không muốn để người thân biết. Tú sư phụ bây giờ biết Địch sư phụ nhận ta làm đồ đệ thì hâm mộ không thôi, liên tục kêu ta vận khí tốt. Ông dặn ta phải theo Địch sư phụ học thật chăm, còn nói Địch sư phụ là ma pháp sư đứng đầu tại đại lục, khen ta không biết có bao nhiêu hạnh vận nữa.

Chúng ta đi trên đường rất ít nghỉ ngơi. Ở chỗ vắng người thì trực tiếp dùng Di chuyển tức thời chuyển di đi. Rất nhanh đã đi được hai phần ba lộ trình. Khi chúng ta tới một khu rừng không biết tên chợt xuất hiện một chút phiền toái.

Từ trong rừng phóng ra hơn mười người, nhìn qua kẻ nào cũng rất hung hãn. Chúng chặn đường của chúng ta lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!