Chương 451: Thiên Hạ Hữu Tình

Không biết vì sao, Đường Diệc Huyên đối với Kinh Tử Lăng dường như có một chút lãnh đạm như có như không, chỉ có điều khí chất của cô vốn lạnh lùng diễm lệ, cho nên ở trong mắt người khác, cũng không có gì là lạ.

Trần Thái Trung bỏ ra một ngàn rưỡi mua một chiếc nghiên mực bằng tạp ngọc dài bảy tấc, rộng bốn tấc kia, thuận tay đem miếng đá kia lên xe

- Chị Đường à, để tôi đưa chị về nhà trước?

- Tôi bây giờ còn chưa muốn về.

Đường Diệc Huyên lắc đầu, nhớ tới vừa về nhà đã bị những người đó quấy rầy, cô có chút mất hứng.

- Nếu không như vậy đi, anh đưa tôi đến nơi làm cửa hàng gốm thiên hạ hữu tình ở phía đông cổng chợ là được rồi.

- Cửa hàng gốm?

Nghe đến chữ này, ánh mắt của Kinh Tử Lăng sáng lên,

- Có phải nơi mà sau khi dùng bùn , sẽ làm thành đồ gốm không? Tựa như loại bên trong 《 nhân quỷ tình vị liễu》 ?

- Đúng vậy, Tố Ba không có sao?

Đường Diệc Huyên nhìn cô ta với vẻ kì lạ, cô với người chủ của cửa hàng gốm là bạn học, trong cửa hàng gốm có điện cơ và đá mài, thời điểm cô vừa mới bắt đầu chơi ngọc, chính là ở nơi bạn học này phá ngọc, sau đó, cô trở nên nghiện trò tiêu khiển này, mới tìm người đến lắp thiết bị trong nhà.

- Từ sau khi diễn 《nhân quỷ tình vị liễu 》, dường như khắp nơi là đồ chơi này?

Trần Thái Trung đối với bộ phim này cũng có ấn tượng.

- Chơi đất sét cũng có thể chơi say mê được như vậy... Không dễ dàng đâu.

- Bộ phim này tôi mới xem thôi, nhưng cửa hàng gốm ở Tố Ba dường như đều đã đóng cửa rồi.

Kinh Tử Lăng bĩu môi, khuôn mặt tỏ vẻ tiếc nuối

- Cô không biết là, cái loại tình yêu khắc cốt ghi tâm này rất đẹp hay sao?

Tình yêu... Kia là đồ chơi gì a? Có thể làm pháp bảo dùng sao? Trần Thái Trung mới nhớ ra một câu nói khó nghe. Đột nhiên lại nhớ tới nhiệm vụ chủ yếu của mình trong kiếp này, không thể lắc đầu thở dài

- Ôi... Cái kia, ừ, quả thật đẹp a...

Đường Diệc Huyên nhất thời đã bị câu nói này của hắn chọc cười, trên mặt Kinh Tử Lăng xuất hiện một sự tức giận, cô quay đầu nhìn Đường Diệc Huyên:

- Chị Đường à, tôi cũng muốn đi chơi...

Vì thế, Trần Thái Trung trực tiếp đem xe dừng ở cửa "Thiên hạ hữu tình", ba người đặt một phòng riêng nhỏ. Loại phòng này làm ra để cho những đôi tình nhân đến đây làm đồ gốm, không gian không phải rất lớn, nhưng không khí rất ấm áp. Nhiệt độ trong phòng cao, còn có âm nhạc êm ả du dương.

Kinh Tử Lăng cởi áo gió và áo khoác, chỉ mặc một áo lót lông dê màu trắng, tay áo được xắn cao, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, chơi đất sét một cách phấn chấn, Trần Thái Trung cũng ngồi ở một bên, chuyên tâm khắc chữ ở phía dưới nghiên mực.

Không khí vốn là khá hài hòa, tuy nhiên, Đường Diệc Huyên ra bên ngoài đi dạo một vòng. Cầm về một máy mài đá nhỏ, chậm rãi mài tảng đá, trong nháy mắt. Âm thanh chói tai vang lên, bụi đất trong phòng liền bay lên.

- Này này, chị Đường...

Kinh Tử Lăng mặc kệ

- Chị đi ra bên ngoài phá ngọc đi, tôi đang nghe nhạc mà.

- A. Cô không phải muốn xem tôi phá ngọc sao?

Đường Diệc Huyên tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn cô ta. Trên mặt cô tỏ ra vẻ như cười như không.

- Máy gọt góc này vẫn là do tôi đoạt được từ trên tay người khác tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!