Ngày thứ hai là bốn tây, Trần Thái Trung dậy rất trễ, vì cả buổi tốt hắn rất bận, không phải bận để chiến đấu, mà là trong lúc chiến đấu nói về thu hoạch của mình.
Đinh Tiểu Ninh và Mông Hiểu Diễm vẫn còn trẻ tuổi, sớm đã không chịu được ngủ thiếp đi, chỉ có Lưu Vọng Nam cùng tán gẫu với hắn đến gần năm giờ sáng, mới không chịu nổi ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên, người muốn sống yên tĩnh, thì không thể nào yên được, khoảng chín giờ, điện thoại của Mông Cần Cần gọi đến,
- Trần Thái Trung, chị Hiểu Diễm đâu? Sao không nghe điện thoại?
Cô ta cũng phải ngồi dậy, Trần Thái Trung hận thầm nói một câu, nói không chừng hờ hững,
- À, tôi cũng không biết nữa, vậy đi, tôi gọi cho cô ấy thử xem…
Cúp máy điện thoại, Trần Thái Trung gọi dậy ba người, Mông Hiểu Diễm đang mơ hồ mà phản ứng,
- À, Cần Cần hôm nay tìm tôi đi chơi, tiêu, quên rồi... Đều tại anh, để người ta ngủ trễ như vậy...
- Tôi muốn cô ngủ sớm, cô đồng ý sao?
Trần Thái Trung hừ một tiếng, quay sang căn dặn Đinh Tiểu Ninh và Lưu Vọng Nam,
- Đi thôi, chúng ta về ngủ, lỡ Mông Cần Cần chạy đến đây, vậy thì náo nhiệt lắm.
Vừa nghe lời của hắn, tuy hai người cô ta có thể chấp nhận cùng ngủ chung với người phụ nữ của Trần Thái Trung, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, chuyện này khiến người ngoài biết được thì cũng không tốt.
Lưu Vọng Nam xuất thân là quân nhân, Đinh Tiểu Ninh cũng lăn lộn nhiều năm trong xã hội, tốc độ mặc quần áo cũng số một, trong vòng năm phút ăn mặc chỉnh tề, còn về đầu tóc thì không thể lo được nhiều, hai người đi theo Trần Thái Trung gấp rút xuống nhà, xe Lincoln đậu đó, một làn khói trắng rời khỏi Dục Hoa Uyển.
Trên đường đi, Trần Thái Trung nhìn từ kính chiếu hậu, phát hiện hai cô gái tuy còn ngủ, tóc tai rối bù, nhưng kiểu không cần chải chuốt mà cũng rất xinh. Xem ra, ngược lại có một thú vị khác.
- Đúng rồi, chúng ta về đâu? Khách sạn Hoa Viên?
- Đến khu Dương Quang đi.
Lưu Vọng Nam tỏ vẻ phản đối, phụ nữ vẫn chú trọng diện mạo của mình. Phụ nữ càng xinh càng để tâm hơn,
- Bộ mặt này, tôi không muốn cho người trong khách sạn nhìn thấy, Tiểu Ninh. Chỗ của cô thì như thế nào?
- Hai ngày này bỏ chút than hoạt tính, căn bản không còn mùi nữa.
Trong lòng Đinh Tiểu Ninh nghĩ cũng giống như cô ta.
- Anh Thái Trung, chúng ta về nhà mới ngủ chứ?
Các cô được ngủ, tôi được ngủ sao?
Trần Thái Trung cười khổ một cái, cũng không trả lời, đúng như vậy, sau khi đưa hai người đến nơi xong, hắn vào nhà ngồi chưa tới năm phút. Điện thoại lại vang lên, gọi đến là Vương Ngọc Đình,
- Thái Trung, đang ở đâu vậy? Lão Kinh đồng ý giúp anh viết chữ rồi...
Hóa ra hôm qua Kinh Tử Lăng vừa về, liền gọi điện đến nhà, sau khi Kinh Nhĩ Viễn nghe được, cũng không có thái độ gì, tuy nhiên, lão Kinh nói với cháu gái của mình lại hứng thú rất lớn với "giáp cốt văn kì một".
- Mấy chữ đó, có thể tìm cái máy fax gửi qua cho ông được không?
Tuy nhiên, muốn truyền danh thiếp qua, không những cần máy fax mà còn máy photo nữa, cho đến chín giờ sáng hôm nay, Kinh Tử Lăng mới gửi ba chữ này ra, Kinh Nhĩ Viễn nhìn thấy chữ, liền ngồi không yên.
Fax bên này vừa ngắt, ông liền gọi đến di động của Kinh Tử Lăng,
- Ông viết mấy chữ khắc cho hắn ta, tuy nhiên, hắn ta phải viết mấy cái như dạng chữ này.
Kinh Tử Lăng muốn quái bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu, trong ý thức của cô ta, ba chữ Trần Thái Trung hoặc có thể được xem là giáp cốt văn kỳ một, tuy nhiên... thì đã là chuyện gì chứ? Có đáng ông nội làm ầm lên không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!