Chương 17: Lão Sư? Lão Thấp?(*)

(*): thấp: ẩm ướt, lão thấp tạm dịch là nhiều nước.

- Đang nghĩ gì thế, Trần Thái Trung?

Nhâm Kiều vươn bàn tay ra khỏi mớ chăn bông, uể oải xoa xoa khuôn mặt của Trần Thái Trung, dùng một giọng nói giống như nỉ non hỏi hắn.

- Ừ, tôi đang nghĩ gì đây nhỉ?

Trần Thái Trung ngẩn ngơ nhìn cánh tay trắng nõn đang thò ra khỏi chăn bông. Hắn vô thức sờ sờ vào trong đó, bàn tay truyền lên một cảm giác lành lạnh mà lại mềm mại đầy xúc cảm... Đẹp quá.

- Tôi đang suy nghĩ nên gọi cô là cô giáo hay gọi là lão thấp. Cô thực sự là quá ướt.

Hắn lại tiếp tục ăn nói lộn xộn.

- Ừm, sướng quá, chẳng trách có nhiều người thích làm cái chuyện này.

Sự sung sướng thấm sâu vào tận trong xương tủy khiến cho hắn như quên hết tất cả. Trước kia chuyện này hắn chưa từng biết đến, không ngờ trai gái làm chuyện này với nhau, lại mê người như vậy.

- Ẩm ướt ư? Không tốt sao?

Đôi mắt của Nhâm Kiều tràn đầy đam mê, tựa hồ như đang ở trong làn sương mù nhìn hắn vậy. Từ trong mũi uể oải phát ra một câu nghi vấn:

- Hả?

- Không biết có tốt không, tuy nhiên có vẻ khi ẩm ướt, hệ số ma sát có hơi giảm.

Trần Thái Trung học vật lý cũng không tệ lắm.

- Nếu hệ số ma sát lớn, liệu có phải sẽ thoải mái hơn không?

- Cậu muốn chết.

Nhâm Kiều khẽ đánh vào người hắn bằng nắm tay mềm mại yếu ớt.

- Đây là lần đầu tiên của người ta, cậu đã không nhẹ nhàng một chút mà còn nói là chưa đủ nặng hay sao?

- Trừ lúc cô cởi quần áo ra, còn những thứ khác... Thật không giống như là lần đầu tiên.

EQ của Trần Thái Trung cũng không phải là quá thấp. Trong trường hợp này, xơi thì đã xơi rồi, nói vài câu dễ nghe cũng chả chết ai.

- Cô quá thuần thục.

Kỳ thực trong lòng Trần Thái Trung vẫn còn đang ghen, ai nói là thần tiên thì không ăn giấm chua chứ?

- Tôi hơi nghi ngờ.

- Cậu không tin tôi?

Đôi mắt của Nhâm Kiều trợn to lên. Có thể nhận ra là nàng hơi mất hứng. Dùng lẽ thường mà nói, một nữ nhân bị mất cái thứ quý giá lần đầu tiên mà không được công nhận, thì ai mà chẳng buồn bực chứ.

- Vậy thì sao?

EQ của Trần Thái Trung dù là có thấp thì cũng biết là lúc này không thể tranh cãi quá lên, làm người không thể hơi tí là lầm ầm, cho nên hắn nở ra một nụ cười:

- Ha ha, đây không phải là do tôi ghen hay sao? Đúng rồi, cô nói thử xem, tại sao cô lại thuần thục đối với chuyện này như vậy.

- Cậu không cần biết chuyện này.

Nhâm Kiều khẽ xoa xoa khuôn mặt của hắn, trên mặt nở ra một nụ cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!