Chương 15: Bảo Vật Vô Giá

- Không thể học không được, tôi cũng không học không thế đâu.

Nhâm Kiều liên tục gật đầu, một khi đề tài lão sắc quỷ kia bỏ qua một bên, tâm tình cô lập tức tốt hơn, trên mặt thậm chí lộ ra nụ cười.

- Chỉ có điều tôi là cô giáo, không có bao nhiêu tiền.

Nụ cười tươi của cô phối hợp với đôi mắt to một mí rộ lên giống như là một tiểu hồ ly, có vẻ hơi giảo hoạt:

- Ha ha, như vậy đi, tìm một quán rượu nào đó, tôi mời anh uống cà phê được không?

Chuyện này không thể được. Trần Thái Trung lắc lắc đầu, định đùa giỡn dối trá, dùng mấy ly cà phê lừa gạt tôi sao? Rõ ràng thật không phù hợp với quy luật mà, tôi đang giúp cô bảo vệ bát cơm của mình cơ mà.

Dĩ nhiên, những lời này hắn vẫn có thể nói ra chỉ là hắn nói dịu dàng, ít nhất là hắn cho rằng đó là dịu dàng hơn với cô:

- Aizzz, tôi không thích uống cà phê, về phần các thú vui khác cũng vậy.

Nhâm Kiều hơi sửng sốt, trên thực tế, cô chỉ muốn "trước tiên" mời hắn uống cà phê, từ từ tâm sự, sau đó sẽ tìm cách học hỏi hắn cách quay cóp đó như thế nào.

- Vậy thì đi đâu?

Cô xoa xoa tay, giậm chân một cái. Hôm nay cô ăn mặc thật sự hơi mỏng manh.

- Thời tiết hơi lạnh, chẳng lẽ cứ ở đây mà nói chuyện sao?

- Tìm một cái khách sạn nào đó uống chút rượu cho ấm áp.

Trần Thái Trung đề nghị.

- Đúng rồi, cô có mang đủ tiền không vậy?

Hắn đã hạ quyết tâm, tôi dạy cô quay cóp, vậy thì, sẽ tuyệt đối không bỏ tiền ra mời rồi. Tuy rằng chỉ có mấy trăm và hắn cũng không có thói quen chiếm tiện nghi của phụ nữ nhưng trao đổi phải có nguyên tắc, chuyện nào phải ra chuyện đó.

- Tiền uống rượu của cậu là bao nhiêu để tôi còn tính.

Không biết tại sao khi nghe thấy bảo đi khách sạn, Nhâm Kiều cảm thấy hơi lo lắng.

Các khách sạn bây giờ đều là những cửa hàng ăn cơm, bên trên chính là phòng nghỉ cho khách. Cô giáo Nhâm Kiều đi vào khách sạn Phương Hoàng. Ở thành phố Phượng Hoàng mà có được tên như vậy thì dĩ nhiên là có giá trị rất cao.

- Chuyện này không thể được.

Trong một căn phòng nhỏ, Trần Thái Trung tỏ vẻ không hài lòng nhìn đồ ăn trên bàn. Thật sự trong lòng hắn đâu phải là hắn không hài lòng mà hắn muốn cho thấy, mình không phải là một người dễ dãi.

- Thêm gấp đôi được không?

- Hả!

Nhâm Kiều trợn tròn mắt. Cậu thật là không biết khách khí, rượu còn chưa tới mà đã bắt đầu lo lắng không đủ sao? Người này tại sao lại tỏ ra như vậy chứ?

- Uống trước đã, không đủ rồi tính sau. Chúng ta cứ từ từ nói chuyện đã.

Số tiền cô mang theo đúng là không nhiều lắm. Vừa rồi gọi món ăn, cô đã tính qua, bữa cơm này ít nhất cũng phải hết ba trăm, mất nửa tháng tiền lương của cô rồi.

Trần Thái Trung có tính thiếu kiên nhẫn. Dĩ nhiên nếu thực sự nghĩ cho Nhâm Kiều thì hắn có thể sẽ khác hơn. Nhưng lúc này điều kiện trao đổi chưa thỏa thuận xong cho nên hắn hơi sốt ruột, giống như là khi đang đi tiểu tiện được một nửa bị người khác nắm chặt lấy vậy, khó chịu không nói thành lời. ^_^.

- Như vậy đi, trước hết tôi cho cô xem thủ pháp quay cóp của tôi là được rồi.

Trần Thái Trung cảm thấy hắn hiểu hơn đối phương một chút. Sau khi trao đối cảm thấy có lợi thì mới quyết định. Cứ xem như là dùng thử trước, vụ làm ăn này, ai mà không theo chứ?

Nói xong, hắn liền nghịch chơi cái nhẫn Tu Di, không ngừng đem đồ ăn ở trên bàn biến ra biến vào, ngoài miệng còn giải thích…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!