Chương 11: Càng Túm Thì Càng Gây Rối.

Về mặt lương tâm mà nói, đãi ngộ như thế này cũng là không kém rồi. Bộ dạng Trần Thái Trung cao lớn, hơn nữa, vừa thấy đã là loại trẻ còn hôi sữa. Kẻ bày trò "tiên nhân khiêu" kia cũng không định bức hắn đến mức thái quá. Nếu không thì dù là đưa ra pháp luật hay giải quyết riêng tư thì chuyện phải đánh cho hắn một chặp là không thể thiếu được.

- Đưa ra pháp luật hay là giải quyết riêng tư đây?

Trần Thái Trung nhìn mấy gã này. Không nghi ngờ gì, bọn chúng đều là loại người hung hãn, dữ tợn, hai tay còn cầm theo gậy gộc nữa.

Dám chắc là giải quyết riêng tư thôi. Tuy nhiên, hắn lại muốn đưa ra pháp luật, tuyệt đối không giống với đối phương.

Nói thật, khi ở Tiên giới, Trần Thái Trung đắc tội với nhiều người như vậy không phải là không có lý do. Một trong số các nguyên nhân chính là hắn làm việc đôi khi thật sự có tính gây rối. Hơn nữa, lúc hắn đã hận kẻ nào thì đều đưa ra những thủ đoạn có vẻ thiếu đạo đức hơn so với bình thường.

Lúc này, hắn đã hận cái tên gia hỏa này rồi, tất nhiên là phải tính kế hạ gục đối phương cho tử tế. "Tiên nhân khiêu" đối với thân thể hắn thì không có uy hiếp gì đáng kể cả, nhưng đối với cảm xúc của hắn thì lại xúc phạm quá lớn.

- Được rồi, giải quyết riêng tư. Thế biện pháp sẽ thế nào?

À, người này có vẻ láu lỉnh nhỉ? Hai thanh niên đầu trọc không kìm nổi đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới.

Trần Thái Trung ăn mặc không tính là đẹp, hơn nữa, cũng không đến mức lịch sự như những người khác. Ở thôn Đông Lâm Thủy lại thiếu nước nên trên quần áo có khá nhiều nếp nhăn.

Tuy nhiên thói quen ăn mặc của người thành phố dù sao cũng có khác biệt nhất định với thói quen của người ở nông thôn. Gã thanh niên chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, người này có lẽ là người thành phố, hoặc ít ra cũng là loại nông dân đã vào thành phố nhiều năm bị đồng hóa rồi.

"Dê béo đây", gã đầu trọc bĩu môi:

- Ừ, xem ra là mày thức thời đấy. mày lấy ra một …. ba nghìn đồng đi, thì bọn tao thả ày đi.

- Ba nghìn ư? Không phải là nhiều lắm.

Trần Thái Trung gật đầu rồi đưa tay xuống túi tiền, vừa rút một phát đã ra ngay một tập tiền mệnh giá năm mươi đồng. Đây chính là số năm nghìn đồng mà hắn dự định để mua TV.

Trước mặt mọi người, hắn tùy tiện xé cái bao tập tiền, cũng không đề phòng gã thanh niên đầu trọc kia chộp mất.

- Chỉ có bấy nhiêu thôi. Tôi cũng không cần so đo với anh.

- Thế coi như là tôi với anh đã giải quyết xong rồi nhé.

Trần Thái Trung không hề nhường bước, theo dõi gã. Trên mặt tuy rằng vẫn còn vẻ sợ hãi, nhưng cũng có vài phần quyết tuyệt.

- Đó là năm nghìn. Còn lại hai nghìn là của tôi.

- Lão đại,

Một gã thanh niên đầu trọc cầm cây gậy nháy mắt, trong ánh mắt có vẻ hơi phức tạp.

- Trừ phi các người giết tôi đi.

Trần Thái Trung thản nhiên nhìn bọn họ, trong lòng có chút hơi đắc ý.

"Hừ chúng mày thấy được, nhưng không lấy được, tình huống này có vẻ buồn bực khó chịu nhỉ?" Khi tính kế với người ta thì EQ của hắn tuyệt đối không có khiếm khuyết gì cả. Mà có lẽ, EQ của hắn cũng chưa từng có khiếm khuyết, chẳng qua là chỉ có phương hướng có chút sai lầm thôi.

- Lão tử giết mày chỉ là chuyện trong vài phút thôi.

Tên cầm gậy kia rống lên giận dữ. Gã không thích cái vẻ mặt như thế này của Trần Thái Trung.

- Mày cứ thử xem, cháu trai.

Trần Thái Trung nghiêng mắt nhìn hắn, cười chế nhạo.

"Lắm tiên nhân như thế muốn giết tao tao còn không chết. Một kẻ gầy yếu như mày mà cũng không biết xấu hổ nói ra những lời như thế?" Đối phương cho hắn làm Lão Tử, hắn cực kỳ khó chịu rồi. Tuy nhiên, hắn lại càng mong chờ đối phương trở mặt đến giết người diệt khẩu với hắn. Như thế thì lúc hắn ra tay sẽ không phải kiêng dè cái gì nữa.

- Mẹ nó chứ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!