Sở Tư Di lại không biết chén cháo trên tay Tống Thượng là do chính hắn nấu.
"Em biết nấu cơm?"
Tống Thượng không nhanh không chậm liếc cô một cái, tay đem chén cháo không hạ xuống tủ đầu giường bên cạnh rồi bưng ly nước lên đưa cho cho người con gái.
"Biết chút chút.
Vẫn có thể tự mình nấu tự mình ăn.
Nếu anh không chê thì để em nấu thử."
Sở Tư Di cầm ly nước, rất khiêm tốn nói.
"Em thích thì cứ nấu.
Trong quân khu có siêu thị thức ăn."
Dù sao ở trong quân khu buồn như vậy, chẳng có gì tiêu khiển được.
Nấu ăn cũng là một cách để giết thời gian.
"Tôi nghe nói em tốt nghiệp sư phạm mầm non.
Trong quân khu có trường học.
Em có thể đi dậy học."
Như vậy không đến nổi uổng phí bao nhiêu năm đèn sách đi.
Ít nhất còn để cho cô không cảm thấy theo quân là phải từ bỏ tất cả.
Nhưng Sở Tư Di không nghĩ lại nghe người đàn ông nói mấy cái này.
Cho nên cô có chút bất ngờ nhìn hắn một lúc lâu.
"Sao vậy? Nếu em không muốn thì thôi."
Tống Thượng thấy cô không trả lời thì hiểu lầm ý cô.
Nhưng Sở Tư Di vẫn quái quái nhìn hắn mấy giây rồi mới lên tiếng: "Đương nhiên em muốn đi rồi."
"Giờ ngẫm lại hồi đó chọn làm giáo viên chắc là do ông trời đã báo mộng trước.
Từ xưa đến nay không phải cô giáo với quân nhân luôn là sự kết hợp tuyệt vời đó sao?"
Lời này có chút khiến người đàn ông không ngờ đến mà đưa mắt lên nhìn cô.
Thế nhưng Sở Tư Di lại không nhìn hắn mà chỉ đưa mắt nhìn ra cửa sổ đối diện phòng khách.
Nơi đó hiện đang tràn ngập những tia nắng ấm áp từ ngoài cửa lớn chiếu vào, khiến cho cả căn nhà như bừng sáng lên.
Đây là...! Tổ ấm của cô trong tương lai đó.
Thật không tệ.
"Giờ tôi phải đi họp."
Người đàn ông trước tiên đứng dậy phá vỡ không khí có phần quá mức vi diệu giữa hai người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!