Kênh liên lạc của đội ngập tràn tiếng bước chân chạy, tiếng la hét và hỗn loạn âm thanh súng đạn. Vì vậy việc giao tiếp giữa các thành viên đã bị trễ nhịp.
Đội trưởng hô lớn hai lần nhưng những người đang ở tâm điểm chiến trận đều không thể giữ được bình tĩnh. Cậu ta không còn cách nào khác, đành dẫn theo đội hình nhỏ phía sau vòng qua phía trước, định dùng chiến thuật biển người để hạ gục Nghiêm Thận.
Không lâu sau, tiếng súng hỗn loạn đột nhiên ngừng bặt lại.
Một giọng nói khẽ cất lên, âm lượng hạ xuống đầy căng thẳng: "Hình như anh ta biến mất rồi?"
"Ý gì đây? Bây giờ chúng ta phải làm sao? Lợi dụng lúc này để rút lui ư?"
Sự im lặng đến quá đột ngột khiến đội trưởng lưỡng lự, không kịp thời đưa ra mệnh lệnh. Đội hình bắt đầu dao động giữa việc tấn công hay rút lui.
Nhận ra tình hình không ổn, đội trưởng dừng lại, dựa lưng vào một thân cây cố gắng suy tính chiến thuật.
Nhưng chưa kịp nghĩ ra cách gì hữu ích, một giọng nam thô lỗ gần như gào lên: "Má nó! Anh ta đang đến đây!"
Tiếng gào vang lên như sấm nổ tung trên đầu cả đội. Sự sợ hãi tột cùng của đồng đội lập tức lan truyền phủ bóng lên tâm trí tất cả, khiến họ vô thức xem Nghiêm Thận như một đối thủ không thể bị đánh bại.
Sau đó, những tiếng hô vang càng làm nỗi sợ trở nên rõ ràng hơn: "Anh ta bắn quá chính xác!"
"Đừng vội rút lui! Chúng ta đông người hơn!"
"Chạy loạn gì vậy? Chạy lung tung làm sao bắn trúng người ta? Đừng tự làm rối loạn hàng ngũ!"
"Cậu có thấy vị trí của anh ta không? Bắn vào đâu thế? Cậu bắn vào điểm mù à?"
Dù khoảng cách khá xa nhưng vẫn có thể nghe được âm vang của tiếng súng.
Đội trưởng ngây người nhìn vào khoảng sâu hun hút. Các thành viên phía sau cũng ngẩng đầu lên, bối rối đứng yên một chỗ.
Đội hình đã hoàn toàn rời rạc. Trong tiếng chửi mắng the thé của một người, đội trưởng bừng tỉnh, lớn tiếng ra lệnh: "Rút lui, rút lui! Tất cả lập tức rút lui!"
Đội hình nhanh chóng giãn ra, không có chiến thuật, cũng chẳng có đội ngũ, gần như là chạy trốn tán loạn.
Chiến trường yên tĩnh trở lại, Nghiêm Thận thu súng, chuẩn bị tìm một vị trí bắn tỉa mới, không quên khen: "Thừa Phong, làm tốt lắm."
Giang Lâm Hạ tranh thủ trêu chọc: "Cậu bán trẻ con à? Giá bao nhiêu một ký? Không được đâu nhé, chúng ta là người đàng hoàng, đổi một lấy mười cũng là thiệt."
Nghiêm Thận đáp: "Em ấy đã vào trại địch, không tiện nói chuyện."
Bên kênh đối diện, tình hình cũng căng thẳng không kém, nhưng cả nhóm vẫn có thể trò chuyện ung dung vui vẻ.
Hạng Vân Gian nói: "Chú ý bảo vệ sức khỏe tâm lý thanh thiếu niên. Người máy chiến đấu… chắc là kiểu tư duy logic của dân trai thẳng kỹ thuật? Có khi dễ bị tổn thương lắm đấy."
Không rõ Nghiêm Thận đang nghĩ gì, hàm ý nói: "Hơi khó."
Giang Lâm Hạ "ui" một tiếng: "Ơ, sao cậu cười gian vậy?"
Nghiêm Thận sửa lại: "Là Thừa Phong gian."
Thừa Phong lập tức phản bác: "Tôi không có cười."
Giang Lâm Hạ nói: "Nhìn kìa, đến người máy còn phải tự đứng ra minh oan! Bôi nhọ người máy, cậu không thấy xấu hổ à?"
Nghiêm Thận cúi đầu xuống kiểm tra tầm nhìn, lắp súng xong mới trả lời: "Tôi nói là Thừa Phong gian xảo."
Lần này Thừa Phong không đáp.
Mười phút sau, ba đội tập hợp lại. Thống kê thương vong xong, đã mất sáu người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!