Chương 8: Nội bộ

Hai người đã ngoài năm mươi tuổi đều đỏ mặt tía tai, tay thì đập bàn, mắt thì trợn lên sắp lao vào tranh cãi nảy lửa thì lãnh đạo phòng tuyển sinh đã vội vã can thiệp lại trước khi mọi chuyện đi quá xa.

"Đừng tranh cãi nữa, việc chọn ngành phải ưu tiên theo nguyện vọng của sinh viên. Các anh cãi nhau cũng chẳng ích gì cả. Bây giờ tập trung xem diễn tập đi."

"Ông ta đâm sau lưng tôi!" Giảng viên Cơ giáp thủ công tức giận nói, "Sáng nay, ông ta còn chúc mừng khoa Cơ giáp thủ công chúng tôi lại có thêm một "mãnh tướng", không chừng năm nay có thể sẽ thấy em ấy ở giải đấu. Nhưng bây giờ sao lại thành người của hệ Chỉ huy? Hệ Chỉ huy thiếu người à? Còn đến hệ chúng tôi lôi kéo người nữa chứ, có cảm thấy xấu hổ không hả?"

Giảng viên hệ Chỉ huy vẫn bình thản, không những không thừa nhận mà còn mỉm cười an ủi: "Mọi chuyện đều là duyên phận, cuộc đời vốn dĩ không đoán trước được điều gì."

Lúc này mà giảng viên Cơ giáp thủ công không đập giày vào mặt đối phương, giáo quan cũng phải bái phục vì sự nhẫn nại của ông ấy.

Một người đàn ông cao gần hai mét, không ngờ có thể nhẫn nhịn lâu đến vậy.

Hệ Chỉ huy quả thật vô liêm sỉ danh bất hư truyền.

Giảng viên Cơ giáp thủ công hít mấy hơi thật sâu sau đó ngồi xuống, mặt đỏ lên, khoanh tay lại khiêu khích liếc nhìn đối phương.

Cãi vã với ông ta ở đây không có chút ý nghĩa nào. Người bình thường không thể sống sót trong môi trường đầm rồng hang hổ* như hệ Chỉ huy, huống chi là một "cậu bé" non nớt như Thừa Phong.

(* Nơi nguy hiểm vì có nhiều sự tranh đấu.)

"Em ấy không phù hợp." Giảng viên Cơ giáp thủ công nhấn mạnh, "Em ấy không có mưu mẹo như người khác."

Thừa Phong chỉ là một người máy thôi!

Giảng viên hệ Chỉ huy vẫn giữ nụ cười tươi rói, không chút mảy may dao động: "Tôi lại nghĩ đây là bản chất của con người."

Lãnh đạo phòng tuyển sinh cảm thấy đầu mình ong ong, nhưng đã quen với mối quan hệ đầy giả dối giữa bọn họ, ông chỉ đành im lặng không lên tiếng.

Để phong ba tới trễ chút được không, ông già rồi mà.

Ông chỉ tay về phía màn hình, chuyển chủ đề: "Chuyển máy quay sang phía Nghiêm Thận đi."

Mọi người ngay lập tức chuyển sự chú ý.

Hình như Thừa Phong không còn gặp may mắn nữa, cô đã đụng phải một đội quân nhỏ sáu người.

Đội sáu người này có tổ chức khá tốt, hành động và chỉ đạo chặt chẽ, bài bản hơn nhiều so với những nhóm binh lính lẻ tẻ trước đó.

Vì hạn chế về sức mạnh, khả năng chiến đấu đơn độc của Thừa Phong không mạnh. Mà ngay cả khi có sự hỗ trợ từ Nghiêm Thận phía sau, đối mặt với tình huống thiếu người như vậy, cô vẫn rất dễ gặp nguy hiểm.

Thừa Phong chững lại. Cô thu mình sau một gốc cây quan sát cẩn thận tình hình đối phương, siết chặt khẩu súng, ngón tay đặt trên cò.

Người đàn ông cao gần hai mét vội vàng lên tiếng trước, muốn cho mọi người thấy hào quang Chiến binh của cô: "Đây chính là cuộc đối đầu giữa các Chiến binh đấy!"

Giảng viên hệ Chỉ huy vẫn điềm tĩnh chỉnh lại kính mắt, cảm thấy tình huống không đơn giản như vậy.

Khi tất cả mọi người đều đang đoán liệu Thừa Phong sẽ chống cự hay tìm cách né tránh, đột nhiên, cô giơ súng lên và bắn một phát vào không khí.

Mọi người trong hay ngoài màn hình đều ngỡ ngàng.

Ngay sau đó, Thừa Phong lại bắn một phát nữa vào không khí rồi từ từ thò tay ra khỏi chỗ nấp, vẫy vẫy tay như thể báo hiệu an toàn rồi mới dám ló đầu ra.

Mặc dù không thể nhìn rõ mặt cô, nhưng trang phục và chiều cao của cô rõ ràng không phải của sinh viên Liên Đại.

Thanh niên đứng đầu đội quân liền hạ cảnh giác, nói: "Để tôi đi, là học sinh à?"

Thừa Phong đứng im tại chỗ, một tay kẹp khẩu súng, làm động tác cấm hành động nguy hiểm.

Một nam sinh đầu húi cua bên cạnh thắc mắc: "Cái gì? Có đàn anh ở phía trước à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!