Nói diễn tập bắt đầu lúc 9 giờ nhưng trời còn chưa sáng hẳn, Hạng Vân Gian đã ra ngoài mang về một lô vật tư.
Trong đó có đồ dùng sinh hoạt, camera giám sát, cùng đủ loại thiết bị cảm ứng và súng tập luyện.
Anh để lại cho Thừa Phong một bộ, còn lại tất cả được chuyển ra khoảng đất trống phía sau nhà để chuẩn bị phân phát.
Vừa qua 8 giờ, ánh sáng bình minh đã phủ rạng phía chân trời. Hạng Vân Gian vác súng trên vai trông như chuẩn bị ra ngoài cướp bóc, vẫy tay dẫn hai "đàn em" rời đi, để lại Nghiêm Thận còn đang ăn sáng.
Với những hiểu biết xã giao ít ỏi của Thừa Phong, cô lờ mờ nhớ rằng không nên để một người lạ ở lại một mình trong nhà mình. Như vậy sẽ dễ khiến đối phương cảm thấy khó xử, mà người máy chiến đấu của cô cũng có thể gặp nguy hiểm.
Thế là cô đứng ở góc phòng giả vờ dọn dẹp, định chờ Nghiêm Thận ăn xong để cùng ra ngoài.
Nghiêm Thận ăn uống rất từ tốn. Hôm qua Thừa Phong ăn quá tập trung nên không để ý cái này.
Khi cô đã gấp chiếc chăn nhỏ của mình đến lần thứ ba mà Nghiêm Thận vẫn mới chỉ ăn xong một cái bánh mì khô, cô cuối cùng cũng nhận ra vấn đề nghiêm trọng này.
Thừa Phong ôm chiếc chăn nhỏ của mình, đứng phía sau nhìn anh ăn, nét mặt nặng nề.
Dạ dày của anh ấy chắc chắn rất khỏe, Thừa Phong tự an ủi mình.
Anh ấy chỉ đang chăm sóc sức khỏe thôi. Nghe nói đây là bản năng của con người đó.
Nửa tiếng sau, bát đĩa trên bàn cuối cùng cũng được gom gọn lại.
Thừa Phong nghĩ cuối cùng cũng xong, chuẩn bị gọi anh ra ngoài. Nhưng cô lại thấy Nghiêm Thận chậm rãi rót một ly nước, ngồi bên bàn nhâm nhi từng ngụm nhỏ.
Cứ như thể cách mạng lại bắt đầu từ đầu.
Biểu cảm của Thừa Phong hiếm hoi mới méo mó, ánh mắt lướt qua đồng hồ hiển thị 8 giờ 30 phút, đột nhiên lại thấy lo lắng thay cho anh.
Người này, Thừa Phong thầm nghĩ, lửa cháy xém đến lông mày rồi mà còn phải uống nước cho hạ nhiệt.
Cô thoáng nghi ngờ mục đích của Nghiêm Thận.
Ngay cả những người máy chiến đấu han gỉ bị tiêu hủy đã hàng chục năm tuổi cũng không chậm chạp như anh.
Hệ thống vận hành của người này chắc chắn đã bị hỏng hoàn toàn.
Năm phút sau, Nghiêm Thận đặt ly xuống, bắt đầu mặc thiết bị cảm ứng và áo chống đạn để chuẩn bị huấn luyện.
Thừa Phong nhìn anh chỉnh từng nếp nhăn trên cổ áo, cảm thấy ngực mình như có một đàn kiến đang bò trên đá nóng, đi vòng quanh cả trăm lần mà vẫn không biết rẽ lối khiến cô khó thở, chỉ muốn lao lên đá anh một cú để tống anh ra khỏi nhà.
Đúng 8 giờ 55 phút, Nghiêm Thận cuối cùng cũng rời khỏi nhà, đã vậy còn dành ra đúng 5 phút để tìm vị trí bắn tỉa.
Thừa Phong thở phào, đứng trong làn gió sớm lạnh buốt mà lại cảm thấy lòng thật nhẹ nhõm.
"Cảm ơn nhóc." Nghiêm Thận đeo súng trên lưng, nở một nụ cười thân thiện: "Ngoài đội trưởng, em là người đầu tiên chịu chờ anh đấy."
Thừa Phong cố gắng nhịn lại nhưng không thể kiểm soát được, giọng máy móc sắc bén vang lên: "Anh ấy không đá anh à?"
"Nhìn đội trưởng hung dữ vậy thôi chứ thật ra rất kiên nhẫn." Nghiêm Thận nói. "Nếu không, dẫn dắt bọn anh bao lâu nay chắc cậu ấy đã phát điên rồi."
Thừa Phong cảm thấy bất lực.
Nghiêm Thận vỗ nhẹ lên vai cô: "Hợp tác vui vẻ, đàn em nhỏ."
@ a i k h i e t
Nghiêm Thận là xạ thủ, không đi cùng đường với cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!