Chương 49: Biên tập

Nhiệm vụ kết thúc, mọi người không bị tự động đưa ra ngoài ngay lập tức.

Khi trạng thái tiêu cực biến mất, Tống Trưng lập tức nhảy khỏi nóc xe, chống nạnh rồi cười lớn đầy ngạo nghễ.

Thừa Phong vẫn ngồi trên xe thêm một lúc. Thẩm Đạm lái xe đến hội họp với mọi người. Cả đội sống sót tụ lại, nhất quyết kéo cô xuống chụp ảnh kỷ niệm.

Một trò chơi thì chụp ảnh làm gì, Thừa Phong thật sự không hiểu. Nhưng cô không cưỡng lại được đám thanh niên ngây thơ đang phấn khích đến mức không biết trời đất là gì, đành ỡm ờ rồi đứng vào giữa nhóm để chụp ảnh.

Bên kia, một sĩ quan bước xuống từ chiếc xe khác, đứng cách họ một mét, khoanh tay, ánh mắt đầy thương cảm nhìn đám trẻ. Trên mặt anh ta là vẻ muốn nói nhưng lại thôi, như đang cố thuyết phục bản thân rằng mấy người này vừa trải qua vụ nổ và có lẽ đã bị chấn thương não, cần sự thông cảm và thấu hiểu.

Chụp vài tấm ảnh, Lý Thanh cúi xuống, nhìn Thừa Phong thấp hơn mình một cái đầu, anh cười đến nỗi cơ mặt sắp cứng lại. Cô nhóc nhỏ bé này thậm chí không thèm nở lấy một nụ cười xã giao với anh, thế là anh xoa xoa đầu cô, trêu: "Chị đại, cười một cái cho anh em đi nào."

Thừa Phong nhếch môi, nặn ra một nụ cười giả trân đúng kiểu dịch vụ.

Tống Trưng và Lý Thanh liền từ hai bên giơ tay cô lên, làm dáng chào mừng chiến thắng. Phải chờ khi chụp được tấm ảnh mà mặt ai nấy đều toát lên vẻ ngốc nghếch đầy vui sướng mới hài lòng.

"Tôi đăng xuất đây." Thừa Phong nói.

Đúng như dự đoán, đám người này chẳng để tâm đến cô, chỉ cúi đầu chăm chú chọn ảnh, tiện tay vẫy vẫy như tiễn đưa.

Bên ngoài, Trịnh Nghĩa và mấy sinh viên xuống sân khấu sớm đang ngồi chán chường trước cửa phòng huấn luyện, than thở dài ngắn.

Đăng xuất sớm quá, mất cả mạng trong game rồi, cuối cùng lại chẳng được ghi danh vào bảng chiến tích. Cảm giác thật trống rỗng, đầy tiếc nuối.

Giáo quan dần đầu đi vào nhìn dáng vẻ uể oải như thây ma của họ chỉ thấy phiền, bèn đứng cách xa một chút. Đợi đến khi nhóm Thừa Phong đăng xuất quay lại, ông mới nở nụ cười chào đón.

"Làm tốt lắm!" Giáo quan lập tức khen ngợi không chút keo kiệt: "Dù ở lượt đầu có vài sai sót nhỏ, nhưng các em đã điều chỉnh rất nhanh, phán đoán chính xác, phối hợp ăn ý. Đặc biệt là Thừa Phong, khả năng quan sát rất tỉ mỉ đã dẫn đội đi đúng hướng— rất tuyệt vời! Thầy có thể viết bài luận tám trăm chữ để khen các em!"

Đây chắc chắn là lời khen ngợi hay nhất! Đám Trịnh Nghĩa nghe mà chua chát không thôi.

Thừa Phong không chú ý mấy, ánh mắt đã đổ dồn về con cú mèo nhỏ trong tay giáo quan.

Con robot trí tuệ đáng thương bị vuốt lông đến rối tung, nhìn chẳng khác nào đầu sư tử bù xù.

Là một người máy chiến đấu, dù kích thước nhỏ nhưng nó vẫn có chút tính khí hung hăng. Không thoát khỏi bàn tay giày vò của giáo quan, nó cúi đầu liên tục mổ vào cánh tay ông.

Tuy nhiên, với thiết kế dành cho trẻ em, sự phản kháng của nó chẳng khác nào gãi ngứa. Giáo quan vẫn mải mê xoa bộ lông mềm mượt của nó, hoàn toàn không nhận ra mình đã kích hoạt chế độ tự vệ của robot cú mèo.

Thừa Phong bế robot từ tay giáo quan, vuốt ve để làm mượt lại bộ lông.

Lần lượt, Tống Trưng và những người khác cũng đăng xuất. Giáo quan quay sang chia sẻ niềm vui với họ.

Tống Trưng nhận chai nước từ tay ông, nhưng thay vì cảm thấy vinh dự, lý trí của cậu như đã bỏ đi bụi, cậu ngạo nghễ hỏi: "Thầy nói thật đi, họ phải chơi đến lần thứ mấy mới qua được ạ?"

"Vẫn chưa qua được đâu." Giáo quan cười tươi, đáp. "Ngoài đội chúng ta, đội làm tốt nhất là Liên Quân, nhưng họ vẫn đang ở lần thứ tư. Có điều điểm lưu trữ gần đây chọn sai vị trí, nếu không bắt đầu lại từ bệnh viện, có lẽ sẽ phải chơi đến lượt thứ năm."

Nghe thế, cả nhóm quên luôn hai từ khiêm tốn, lòng tràn ngập hả hê.

Thừa Phong bỗng hỏi: "Kịch bản thực tế là thế nào ạ?"

Giáo quan quay lại, nụ cười trên mặt dần nhạt đi: "Vắc

-xin đã được nghiên cứu thành công, nhưng thời gian không còn nhiều… Một số bệnh nhân không qua khỏi vì thương tích, số khác lại chịu di chứng nghiêm trọng. Nhưng 90% cư dân trong thành phố đã được cứu sống."

Thừa Phong gật đầu, vẻ như đang suy nghĩ gì đó.

Giáo quan ân cần vỗ lưng từng sinh viên, nói: "Về nghỉ ngơi đi. Hôm nay các em đã vất vả rồi, làm rất tốt."

Ông quay lại nhìn nhóm Trịnh Nghĩa, nở một nụ cười khích lệ: "Các em cũng thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!