Chương 47: Giải mã

Biểu cảm người phụ nữ hoảng loạn, tay run rẩy khi đối diện với ánh mắt dò xét của mọi người. Giọng nói của cô ta cũng lạ lẫm, mang âm điệu ngắt quãng như người lắp bắp, một câu ngắn ngủi cũng không thể nói trôi chảy.

Chân Thẩm Đạm móc một chiếc ghế qua, ra hiệu cho cô ta ngồi xuống. Sau đó, cô ấy lục lọi trong số đồ tiếp tế, tìm ra một chai nước và đưa cho người phụ nữ.

Có lẽ đã bị giam giữ quá lâu, người phụ nữ cầm lấy chai nước suối và ngửa cổ uống một hơi gần nửa chai. Khuôn mặt tái nhợt của cô ta cũng dần có chút sắc đỏ không khỏe mạnh do bị ngộp thở.

Thẩm Đạm nhân cơ hội này quan sát làn da trần của người phụ nữ, phát hiện có không ít vết sẹo liền hỏi: "Kháng thể nghĩa là gì? Cô là bệnh nhân đã được chữa khỏi à?"

Người phụ nữ né tránh ánh mắt của cô ấy, ấp úng trả lời vài câu mà mọi người không nghe rõ.

Thấy việc giao tiếp không thuận lợi và có thể tốn thêm thời gian, Lý Thanh khẽ hất cằm: "Bọn anh sang phòng bên cạnh xem thử. Để một người ở lại trông chừng."

Thẩm Đạm gật đầu, nửa dựa vào bàn làm việc đối diện người phụ nữ, lấy quang não ra ghi chép để tiến hành tra hỏi.

"Họ tên, tuổi, chiều cao, quê quán…"

Người phụ nữ vặn nắp chai, ngồi ngây ra tại chỗ. Một lúc lâu sau mới bật ra vài chữ: "Các người định thẩm vấn tôi sao?"

"Chỉ là kiểm tra thông tin cơ bản thôi." Thẩm Đạm đáp, ánh mắt hơi nhướng lên, nhìn qua màn hình thiết bị, "Chúng tôi đang thực thi nhiệm vụ, thời gian không còn nhiều nên chỉ làm những thủ tục tối thiểu. Mong cô hợp tác."

Người phụ nữ trong trạng thái cảnh giác tột độ, dường như bất kỳ âm thanh hay hành động nào cũng có thể làm cô ta giật mình.

Thẩm Đạm hỏi lại lần nữa: "Cô là bệnh nhân đã được chữa khỏi đúng không?"

Người phụ nữ cúi đầu, khẽ nói: "Phải."

Thẩm Đạm buông tay khỏi quang não, dừng lại vài giây, chậm rãi hỏi tiếp: "Trên người cô có kháng thể để chữa trị loại virus mới này đúng không?"

Người phụ nữ run rẩy, hơi thở dần nặng nề. Cơ thể căng cứng làm lộ rõ xương vai gầy gò nhô lên, cổ rụt lại để lộ xương quai xanh nhô cao.

Việc suy nghĩ dường như rất khó khăn đối với cô ta. Sự chú ý của cô ta luôn bị phân tán, mãi lâu sau mới nghĩ ra câu trả lời. Khi ngước mắt lên nhìn thẳng vào Thẩm Đạm, cô ta lập tức quay đi như sợ hãi.

Khi đó, sự hoảng loạn của cô ta càng thêm dữ dội, cơ thể run bần bật. Thẩm Đạm thề rằng cô ấy không hề làm gì cả.

Khu vực văn phòng sau trận chiến vừa rồi trở nên hỗn loạn vô cùng.

Những chiếc bàn ghế lật ngược, mảnh kính vỡ văng tứ tung, tranh treo tường cũng rơi rụng,… Mọi thứ trong ánh sáng mờ ảo trông cũ kỹ và tan nát, giống hệt trạng thái tinh thần của người phụ nữ này, bị tàn phá nặng nề.

"Cô có thể trả lời thành thật. Chúng tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây," Thẩm Đạm bình tĩnh nói, không pha trộn chút cảm xúc nào, nhẹ nhàng giải thích, "Thành phố này đã bị phát tán chiến dịch sinh hóa. Chúng tôi không có sự chuẩn, mà hiện tại tất cả mọi người đều đã bị nhiễm rồi. Cô có thể nói thật với chúng tôi."

Thực tế, Thẩm Đạm muốn nhấn mạnh rằng mong cô ta nhanh chóng trả lời vì thông tin của cô ta liên quan đến cả một thành phố. Nhưng cô ấy biết người phụ nữ này không thể chịu đựng thêm áp lực nào nữa, thậm chí một sức nặng nhỏ cũng đủ khiến cô ta gục ngã.

Nói chính xác hơn, cô ta đang hoang mang tột độ, không biết phải trả lời thế nào.

Chỉ còn chưa đầy một tiếng trước khi nhiệm vụ hết hạn.

Thẩm Đạm không biết chính xác điều kiện khiến nhiệm vụ thất bại là gì, cũng không chắc liệu thời gian kết thúc lần này có giống những lần trước không.

Cô ấy liếc nhìn góc phải trên cùng của quang não, trong lòng sốt ruột, nói thêm: "Cô có nghe tôi nói không?"

"Tôi thật sự là… người đã được chữa khỏi." Người phụ nữ như có điều gì đắn đo, nói lấp lửng, "Nhưng không có ích gì đâu."

Thẩm Đạm nhíu mày: "Không có ích là sao?"

Người phụ nữ cúi đầu, siết chặt chai nước trong tay đến mức nó phát ra âm thanh nhựa vặn vẹo. Âm thanh này làm cô ta giật mình ném chai ra xa. Chai nước rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi bị chặn lại bởi một cái "xác".

Người phụ nữ nhìn chăm chăm vào bộ quân phục màu đen trên xác chết, nuốt nước bọt. Sau một hồi lâu, ánh mắt của cô ta dần trở nên rõ ràng hơn đôi chút nhưng chỉ lắc đầu với Thẩm Đạm.

——

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!