Chương 46: Phát hiện

Thừa Phong cảm thấy mình vẫn còn đủ mạnh mẽ, đứng dậy nói: "Cậu dẫn tôi qua đó xem thử."

——

Trong văn phòng ở tầng hầm, một người phụ nữ tựa lưng vào bàn, nửa ngồi trên sàn nhà.

Ngực bà ta bị trúng nhiều phát đạn, máu tươi thấm đỏ quần áo và loang lổ khắp mặt đất. Đầu gục xuống sâu, mái tóc dài xõa che đi khuôn mặt. Trên ngực đeo thẻ công tác, rõ ràng bà ta là nhân viên của viện nghiên cứu này.

Trong tòa nhà, tất cả những người có thể sơ tán đều đã rời đi, bà là người duy nhất bị bỏ lại, chết thảm thương và đau đớn như thể đã trải qua một hình phạt.

Đúng như dự đoán, Tam Diêu hiện lên một dòng thông báo từ hệ thống, xác nhận NPC này chính là người phát động nhiệm vụ cứu hộ.

Thừa Phong nhặt quang não dưới đất lên, thử khởi động.

Màn hình không có phản ứng.

Tống Trưng nhìn mà cạn lời: "Chị nghĩ gì vậy? Giữa cái máy này có cái lỗ to tướng, nó bị bắn xuyên rồi còn đâu!"

"Tôi tưởng vẫn dùng được." Thừa Phong thở dài: "Tam Diêu như thế này không ổn tí nào."

Tống Trưng: "???"

Chị nói câu này trước mặt người tạo ra Tam Diêu thật sự ổn sao?

Cậu chắp hai tay lại, cúi vái về phía hư không, lẩm bẩm: "Trẻ nhỏ không biết gì, trẻ nhỏ không biết gì! Người này chưa gia nhập Liên minh, không hiểu chuyện, xin đừng để bụng."

Thừa Phong đặt thi thể nằm ngay ngắn trên mặt đất. Tay chân bà ta đã cứng đờ, cô thử ấn xuống nhưng không được, cũng không dám dùng sức quá mạnh, đành đỡ bà ta dậy lần nữa.

Tống Trưng cúi người, hỏi nhỏ: "Liệu trên người bà ấy có manh mối gì không?"

Thừa Phong trả lời: "Sẽ không có gì quá quan trọng đâu. Trước khi rút lui, bọn họ chắc chắn đã kiểm tra rồi."

Cô hít sâu, ngực vẫn còn cảm giác đau âm ỉ, cau mày chống tay lên đầu gối đứng dậy, bắt đầu lục soát khắp phòng.

Có vẻ như bọn chúng rút đi khá vội vàng, chỉ kịp phá hủy dữ liệu lưu trữ và một số tài liệu thí nghiệm.

Trong túi áo khoác treo trên lưng ghế, Thừa Phong tìm thấy một chiếc vòng tay in mã không rõ nguồn gốc.

Không biết thứ này có ý nghĩa gì, cô tiện tay nhét vào túi.

Sau đó, trong một túi khác, cô lôi ra một mẩu giấy viết tay, ghi chú các triệu chứng mà loại virus này có thể gây ra.

Ngoài triệu chứng "vết thương khó lành, rối loạn chức năng đông máu" mà cô đang gặp phải, dấu hiệu phổ biến và rõ ràng nhất là "hoại tử da và rối loạn hệ miễn dịch."

Nhớ lại những bệnh nhân đã gặp trên đường, Thừa Phong cảm thấy từ "hoại tử" được dùng thật không hề quá chút nào.

Theo nội dung trên giấy, điểm đáng sợ nhất của virus này là tốc độ sinh sôi và lây lan cực nhanh, trong khi các phương pháp điều trị và thuốc men hiện tại hầu như không hiệu quả.

Tuy trong thời gian ngắn, virus có thể không gây ra triệu chứng rõ ràng nhưng nó dần dần phá hủy hệ miễn dịch của cơ thể.

Khi da bắt đầu hoại tử, cơ thể con người trở thành môi trường lý tưởng để nuôi dưỡng virus. Nhiều vi khuẩn và bào tử nấm vốn vô hại sẽ nhanh chóng sinh sôi dẫn đến cái chết của bệnh nhân.

Do đó, virus này được đặt tên là "Cá Voi Lụi Tàn".

Cuối giấy có một lời nhắc nhở chân thành: Tránh bị thương. Vết thương rất dễ nhiễm trùng và khó xử lý.

Điều này thì Thừa Phong cũng hiểu rõ.

Nếu có thể tránh, ai lại muốn bị thương chứ? Nhưng trên đời này, kẻ biến thái thì không hiếm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!