Chương 45: Tập kích

Cảnh quay cứu hộ như một bộ phim kinh dị.

Ra khỏi thang máy, Tống Trưng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Em cá luôn đấy! Cảnh vừa rồi mà cắt ghép vào bất kỳ bộ phim ma nào cũng không hề lạc quẻ!"

Hai má cậu đỏ lên, bị sóng nhiệt trước đó làm bỏng nhẹ khiến cậu không ngừng muốn gãi chỗ ngứa trên mặt. Nhưng cậu không dám manh động, tay vẫn giữ chặt súng, ánh mắt liên tục quét qua hai bên đầy cảnh giác.

Cách bài trí ở đây hoàn toàn khác với tầng trên. Không có bản đồ, họ chỉ có thể mò mẫm tiến lên.

Trong phạm vi ánh sáng chiếu tới, có thể thấy không gian này mang phong cách lạnh lẽo. Tường, đồ nội thất đều có màu kim loại đơn điệu, băng giá. Không có cây xanh, thay vào đó là những mẫu vật và mô hình kỳ dị.

Nếu không chú ý, chỉ cần liếc qua thôi cũng đủ để tạo thành bóng ma tâm lý.

Khi anh tài xế dùng súng tiểu liên bắn vỡ cánh cửa kính chắn trước mặt, đèn hành lang bất ngờ bật sáng. Ánh sáng mạnh lâu ngày không thấy chiếu xuống từ trên cao khiến những binh lính đang tập trung cao độ bỗng rùng mình.

Tống Trưng dựng hết da gà: "… Má, đúng là nói gở mà linh thật!"

Trịnh Nghĩa than thở: "Im miệng được không, tất cả bầu không khí này là do cậu tạo ra đấy!"

Tống Trưng ấm ức: "Chị à, cái anh này không thân thiện chút nào!"

Trịnh Nghĩa gần như căng thẳng đến cực điểm, cầm súng đứng cạnh một kệ gỗ tìm kiếm manh mối, đầu không ngẩng lên: "Anh còn có thể tàn nhẫn hơn đấy."

Thừa Phong chẳng mảy may hứng thú với hàng mẫu động thực vật trên kệ mà nhòm qua cửa vào phòng thí nghiệm bên trong.

Tống Trưng và cậu bạn của mình thì lục lọi bừa bãi trên bàn làm việc, như thể tin chắc nơi này có thông tin quan trọng.

Trịnh Nghĩa quay lại, thấy mọi người đứng tản ra bèn nhắc nhở: "Trông chừng cửa, đừng mải tìm đồ. Người bên kia có thể đến bất cứ lúc nào đấy. Nếu có thể, cố bắt sống một người, chúng ta cần thẩm vấn."

Tống Trưng ngoan ngoãn đáp: "Rõ."

Lời chưa dứt, trần nhà trên đầu Trịnh Nghĩa đột nhiên nứt toác. Anh kháng lại bản năng ngẩng đầu nhìn, co rụt cổ lại, lùi thẳng ra sau, nhưng vẫn bị đống đổ nát đập trúng người.

Trịnh Nghĩa quỳ một chân trên đất, đầu óc choáng váng. Đang định đứng dậy thì một bóng đen nhanh nhẹn từ lỗ thủng lao xuống, giáng một cú đạp thẳng vào lưng anh, khiến anh rên rỉ đau đớn rồi ngã phịch xuống.

Mọi người sợ hãi nhìn về phía anh. Tống Trưng hét lớn, giương súng định bắn nhưng kẻ đột nhập đã nhanh chóng lẩn sau bàn làm việc khiến cậu không thể nhắm bắn.

Thừa Phong chuẩn bị hỗ trợ thì thoáng thấy một bóng đen lướt qua trong phòng thí nghiệm. Cô lập tức chuyển hướng súng, bắn về phía đối phương.

Bức tường bên trong không rõ làm từ chất liệu gì, nhưng viên đạn của cô chạm vào phát ra tiếng va chạm sắc bén. Trong ánh sáng, cô bắt gặp một tia lửa lóe lên, lập tức nhận ra tường ở đây có khả năng phản xạ đạn.

Hàng ngàn lời chửi rủa lướt qua trong đầu Thừa Phong, nhưng ngoài đời chỉ trôi qua chưa đầy một cái chớp mắt.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, một viên đạn lạc sượt qua má cô, lao về phía sau.

Tim Thừa Phong như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Cô gập người, chuẩn bị phản công, nhưng chưa kịp tích đủ lực, kẻ địch đã lao đến trước mặt, tung một cú đá ngang, hất văng khẩu súng khỏi tay cô.

Cú đá trúng thẳng khuỷu tay, ánh mắt cô lướt qua, bắt gặp cặp chân rắn rỏi của đối phương. Những cơ bắp căng tràn sức mạnh nổi rõ qua lớp quần quân đội.

Kẻ địch có thân hình gấp đôi cô, nắm tay lớn như cái đầu cô, bóng của hắn đủ để bao trùm toàn bộ cơ thể cô.

Cô không thể so bì sức mạnh bùng nổ ấy.

Cơn đau giả lập lan đến não bộ. Theo quán tính, Thừa Phong bị ném mạnh vào tường.

Tiếng "rầm" vang lên như sấm nổ. Cả thế giới của cô chợt trở nên cực kỳ ồn ào.

Bên tai là tiếng thét giận dữ của Tống Trưng và âm thanh sắc bén của lưỡi dao xé gió. Thừa Phong vội lăn sang một bên, tránh được nhát dao đâm thẳng xuống. Lưỡi dao chỉ cách má cô chưa đến 5cm.

"Phía sau!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!