Chương 42: Nhiệm vụ thất bại

Các đàn anh năm hai đã quen thuộc với việc vượt qua các nhiệm vụ trong Tam Diêu, vì thế bọn họ phớt lờ các NPC và tiến thẳng đến quầy tư vấn.

Những chàng trai cao 1m85 đeo ba lô quân dụng, mang vũ khí hạng nặng, chỉ cần đứng yên cũng đã tạo ra áp lực lớn, chưa kể đến dáng vẻ hùng hổ khi họ bước đi.

Dù trên quân phục của họ có thêu biểu tượng đồng minh, nhưng vì không xác định rõ danh tính, những người xung quanh vẫn tránh né, không dám đến gần.

Tuy nhiên, khi đứng giữa đại sảnh trống trải, cả nhóm thực sự không biết phải bắt đầu tìm kiếm như thế nào.

Vắc xin được lưu trữ ở đâu? Triệu chứng cụ thể của virus là gì? Nơi nghiên cứu tác nhân sinh học nằm ở bệnh viện số 2 này sao?

"Phải làm sao đây?" Mọi người lúng túng hỏi nhau.

Ban đầu họ nghĩ rằng sau khi đến được tọa độ quan trọng, nhiệm vụ sẽ tự động cập nhật tiến trình mới, nhưng xem ra mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

"Lần này bản đồ có rất nhiều NPC thông minh, điều đó cho thấy họ có khả năng tương tác. Chắc chắn Tam Diêu sẽ khuyến khích người chơi khám phá cốt truyện thông qua môi trường xung quanh. Vì vậy hãy chủ động nói chuyện với họ, thu thập thông tin liên quan đến bệnh viện." Thẩm Đạm suy nghĩ rồi nói: "Em sẽ phụ trách khu vực tầng một. Các anh lên tầng trên hoặc khu nội trú tìm kiếm.

Bất cứ thông tin khả nghi nào cũng cần báo cáo để cả đội cùng phân tích."

"Được rồi."

Các đàn anh đầu óc vẫn mơ hồ chia nhau tản ra.

Nếu phải tìm NPC quan trọng thì cả bệnh viện hiện tại có đến hàng trăm bệnh nhân và nhân viên y tế. Hệ thống đâu có đánh dấu chấm than trên đầu họ để làm gợi ý, việc hỏi từng người một sẽ mất cả thế kỷ mất.

Hơn nữa, nội dung câu hỏi cũng khó đoán.

Sau khi cúp điện, nhiều thiết bị và phương pháp điều trị không thể thực hiện, một số bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch như những quả bom có ngòi sẵn sàng phát nổ khi có ai đó đến gần.

Đặc biệt ở tầng bốn và năm, khi vài đàn anh lên đó đã thấy có bệnh nhân được phủ vải trắng nằm giữa hành lang. Các bác sĩ bị bao vây ở một góc, khuôn mặt gần như sụp đổ, cố gắng giải thích điều gì đó với những người phía trước.

Lần này NPC của Tam Diêu được thiết kế quá chân thực. Dù biết rằng đây chỉ là một trò chơi nhưng những ánh mắt dõi theo, tiếng khóc kìm nén và nỗi buồn bất lực đều khiến người ta nổi da gà.

Những ánh mắt phức tạp bám dính trên người họ như những lưỡi dao sắc nhọn, bóp nghẹt không gian sống khiến hành lang vốn đã dài và tối càng trở nên ngột ngạt.

Chỉ mới lướt qua một khu kiểm tra, Lý Thanh đã cảm nhận áp lực tâm lý nặng nề, khó giữ được thái độ thờ ơ như một người ngoài cuộc. Anh sợ có bệnh nhân lao tới cầu xin anh đưa họ rời khỏi đây.

"Anh nổi hết da gà rồi." Lý Thanh thì thầm. "Ai tìm kiếm khu bệnh nặng đây? Không khí ở đây nặng nề quá, làm sao mà hỏi chuyện chứ? Vừa hỏi là họ khóc, chẳng có cách nào cả."

Một đàn anh khác cũng bị ảnh hưởng, giọng nặng nề hỏi: "Tại sao lại mất điện? Chẳng phải bệnh viện đều có máy phát điện sao?"

Thừa Phong đáp qua bộ đàm, giọng nghe có vẻ xa xôi: "Có lẽ toàn bộ hệ thống điện đã bị phá rồi. Giờ anh còn định sửa chữa à? Anh bên khoa kỹ sư điện à?"

Lý Thanh cứng họng.

Thẩm Đạm hỏi: "Tại sao phải phá hoại hệ thống điện chứ? Để ngăn chúng ta phát hiện điều gì à? Dữ liệu ở đây? Hồ sơ bệnh nhân?"

Thừa Phong trầm ngâm: "Đa phần là vậy. Đừng đánh giá cao lòng nhân từ của kẻ địch."

Lý Thanh tựa vào tường, do dự nói: "Vậy chúng ta vẫn phải sửa chữa à?"

Thừa Phong: "Không phải theo hướng đó đâu, không đủ thời gian."

Cả nhóm im lặng. Dù có suy nghĩ hay không suy nghĩ đều phải thúc đẩy bộ não hoạt động một cách mù quáng.

Tiếng ồn từ phía ai đó bất ngờ nổi lên trong kênh liên lạc.

Thẩm Đạm hỏi: "Sao ồn vậy?"

Tống Trưng la lên: "Vì tôi đang làm việc đấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!