Chương 40: Khác thường

Thông tin vô cùng ít ỏi, thậm chí còn không rõ trọng tâm.

"Cá Voi Lụi Tàn" là mật danh của thứ gì? Mục tiêu cứu hộ là gì? Địa điểm cụ thể ở đâu? Yêu cầu thời gian là bao lâu?

Những câu hỏi này dường như đều không có câu trả lời khiến cả nhóm bối rối, không biết sắp xếp bước tiếp theo như thế nào.

Điểm tải vào của cả đội nằm gần một khu phố. Sau khi xác nhận vị trí của nhau, mọi người tạm thời không vội hội hợp mà nấp ở nơi an toàn để xem xét lại thông tin hiện có.

Dựa trên vị trí, đội hình chia thành hai nhóm nhỏ.

Bốn tân sinh viên nấp chung một chỗ. Tống Trưng theo phản xạ đi theo Thừa Phong. Người bạn còn lại của cậu cũng là một Chiến binh, quyết định hành động cùng cậu.

Trong tình huống này, lẽ ra Chỉ huy sẽ đưa ra bước đi đầu tiên, nhưng Thẩm Đạm lật đi lật lại phần mô tả ngắn gọn cũng chẳng nhìn ra được gì, chỉ mơ màng nói: "Đây rốt cuộc là cái gì? Thừa Phong?"

Thừa Phong đang thò nửa người ra để quan sát tình hình xung quanh.

Trên phố, người qua lại thưa thớt, có lẽ thậm chí còn ít hơn cả số thi thể nằm rải rác. Không khí ngột ngạt, nồng nặc mùi ẩm ướt và một thứ mùi hôi khó chịu khó gọi tên. Cô không rõ đó là do không khí âm u trước cơn mưa lớn hay là thứ gì khác.

Bầu trời trên thành phố chỉ có vài chiếc máy bay chiến đấu vẫn còn lượn vòng ở phía xa, bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc không xuyên qua được khiến bầu trời trở nên tối tăm nặng nề.

Thừa Phong đoán hiện tại chắc là hoàng hôn gần tối, nhưng khi nhìn hệ thống thời gian lại phát hiện mới chỉ 9 giờ sáng.

Mọi người theo phản xạ làm theo hành động của cô, nhìn thời gian, sau đó nhìn về khung cảnh trên đường phố.

Nhiệm vụ lần này của Tam Diêu quả thực được bố trí vô cùng chân thực: Những vết thương ghê rợn của người dân hy sinh, tiếng khóc than tuyệt vọng của thân nhân họ, tất cả phơi bày trần trụi trước mắt.

Áp lực tâm lý mãnh liệt từ những hình ảnh chân thực như vậy qua đôi mắt không ngừng tấn công lý trí của mọi người.

Tống Trưng chỉ nhìn chăm chú một lát đã phải hoảng hốt quay mặt đi.

Tín hiệu truyền thông vang lên một loạt tạp âm do thiết bị gây nhiễu khiến giọng nói của nhau nghe không rõ ràng lắm.

"Bên các cậu có phát hiện gì không?"

Thừa Phong như đang suy nghĩ, nói: "Nơi này hơi kỳ quặc, bầu trời cứ xám xịt."

Một đàn anh ngạc nhiên hỏi: "Cô chưa từng thấy sương mù à?"

Thừa Phong lẩm bẩm: "Còn có mùi hôi nữa."

Đối phương bất lực: "Cái này thì khỏi bận tâm đi?"

Thừa Phong ngẩng đầu, nhìn về phía tầng sương mù dày đặc: "Tôi cảm thấy hiện trường chắc chắn có manh mối nào đó liên quan đến nhiệm vụ cứu hộ lần này."

"Không có manh mối rõ ràng thì chúng ta cứ đến bệnh viện số 2 trước, đừng sa vào việc phân tích từng chữ trong nhiệm vụ."

Đàn anh cầm tai nghe, cố giữ giọng bình tĩnh: "Tập hợp trước đã. Cách Tử, đến đón mọi người đi."

Hai chiếc xe bọc thép màu đen lao tới, phanh gấp dừng lại ở đầu phố. Kính xe hạ xuống, tài xế ra hiệu cho Thừa Phong và những người khác nhanh chóng lên xe. Sau đó, hai xe nối đuôi nhau chạy về phía tọa độ của bệnh viện số 2.

Ngồi cùng Thừa Phong là hai đàn anh, một người làm tài xế, người còn lại liên tục gọi vào số liên lạc trên bảng nhiệm vụ.

Sau khi thử đi thử lại năm, sáu lần mà đều thất bại, đàn anh đó lẩm bẩm một tiếng rồi đặt thiết bị xuống, bất lực nói: "Cách này không ổn. Xem ra chỉ có thể tự mình đoán thử xem "Cá Voi Lụi Tàn" rốt cuộc là cái gì."

Trong xe không có ai lên tiếng.

Đàn anh quay lại liếc nhìn hai chuyên viên phân tích dữ liệu, đôi mày cau lại càng thêm phần lo lắng.

Anh ta thật sự không hiểu ý nghĩa của việc phân công nghề nghiệp trong Tam Diêu là gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!