Chương 4: Tin tốt

Bức tường bên phải có một cánh cửa cũng chỉ khép hờ.

Có vẻ như người máy chiến đấu Thừa Phong không thích đóng cửa. 

Cả nhóm lần lượt đứng dậy, đi tới. 

Hình như đây là phòng ngủ của Thừa Phong. Bên trong chất đầy đồ đạc, dù tất cả đều được sắp xếp gọn gàng trong những chiếc hộp vuông vức dựa sát tường nhưng không gian vẫn có vẻ chật chội. 

Cuối cùng Nghiêm Thận cũng mò được công tắc đèn. Ánh sáng vàng nhạt trải khắp phòng làm sáng rõ những linh kiện điện tử cũ kỹ bên trong. Có vẻ Thừa Phong là một "người đào vàng" ở bãi phế liệu đây. 

Ở góc phòng, một bóng người đờ đẫn ngồi bất động, trên đùi phủ một chiếc chăn mỏng màu đỏ. 

Cảnh tượng này làm người ta liên tưởng tới một khung cảnh ma quái. 

Lúc nãy Giang Lâm Hạ từng bị Thừa Phong dọa một lần, bây giờ khi bất ngờ đối diện với đôi mắt đen trống rỗng của người máy, trực giác được huấn luyện bao năm khiến cơ bắp anh căng cứng. Anh nhanh chóng lùi nửa bước, rút vũ khí từ sau lưng ra. 

Hạng Vân Gian đè cổ tay anh ấy lại, bình thản nói: "Hỏng rồi." 

Ba người còn lại đồng loạt thở phào. 

Hạng Vân Gian tiến lại gần, đưa tay chạm vào phía sau đầu người máy, đánh giá: "Lõi đã bị phá hủy, bề ngoài có nhiều vết va đập mạnh. Dây điện và khớp nối đã gỉ sét, chắc hỏng lâu rồi." 

Giang Lâm Hạ định thần, nhìn kỹ hơn. Khi thấy một chiếc hình dán trẻ em đã phai màu dính trên vết xước trên đầu con người máy, lần đầu tiên anh cảm thấy một vũ khí hình người có sức công phá khủng khiếp như thế này cũng có chút gì đó dễ thương. 

Hạng Vân Gian tìm được số hiệu sản xuất ở vị trí cổ người máy, nhàn nhạt nói: "Người máy sản xuất vào hai mươi năm trước rồi." 

"Chiến tranh đã kết thúc bảy, tám năm rồi. Khi đó Thừa Phong còn nhỏ, sau khi từ chối vào trại phúc lợi chắc nhóc ấy đã sống với người máy này. Mãi cho đến khi nó hoàn toàn bị phá hủy." 

Dựa vào tuổi tác mà tính toán, thời gian Thừa Phong sống cùng con người máy chiến đấu này có lẽ còn lâu hơn so với tưởng tượng của họ. 

Giang Lâm Hạ ngập ngừng: "Liệu Thừa Phong có coi người máy này là ba mình không?" 

Hạng Vân Gian bước qua một bên, kéo rèm cửa sổ màu xanh ra. Nương nhờ ánh đèn trong phòng, anh thấy Thừa Phong đang nhổ cải thảo ngoài ruộng. 

Chiếc áo khoác đen ấy thật sự quá rộng với cô. Từ góc độ này nhìn lại, cô giống một đứa trẻ đang mặc trộm quần áo của ba mình. 

Cánh tay áo quá dài nắm chặt lấy một cái cuốc. Cô còn tiện tay dọn sạch cả mương thoát nước bên cạnh, rồi bước những bước nhỏ chạy về phía nhà. 

Không lâu sau, Thừa Phong xuất hiện ở cửa chính, nhìn bốn thanh niên đứng bất động trong phòng với vẻ mặt khó hiểu, hỏi: "Mấy anh lại làm gì vậy?" 

Giang Lâm Hạ càng nói càng nhỏ giọng: "Bọn anh tưởng em ở trong phòng nên vào xem thử." 

Anh chỉ vào con người máy, hỏi với giọng dò xét pha chút lấy lòng: "Đây là bạn của em à?" 

Thừa Phong gật đầu. 

Giang Lâm Hạ ngập ngừng khen: "Đẹp… đẹp lắm." 

Lời khen thật miễn cưỡng. 

Thừa Phong thành thật đáp: "Không đẹp. Bị hỏng rồi." 

Giang Lâm Hạ cảm thấy tâm trạng mình lúc này thật phức tạp. Hơi cảm động, lại hơi bối rối. 

Nhóc lùn tịt này ngoài việc nhận thức hơi có vấn đề thì những cái khác đều rất bình thường. 

Thậm chí thẩm mỹ còn tốt hơn cả mấy người anh em của mình. 

Nhưng việc Giang Lâm Hạ chịu khen người máy chiến đấu đã khiến Thừa Phong có cái nhìn tốt hơn về anh. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!