Chương 39: Đội cứu hộ

Buổi sáng hôm đó, nhiệm vụ huấn luyện khá nhẹ nhàng. Sau khi sinh viên nộp báo cáo, giáo quan nhân từ hiếm thấy, cho mọi người ra ngoài ăn sớm. Giáo quan cầm dữ liệu đã được tổng hợp đi đến tòa hành chính. Trong phòng họp, các giảng viên khác đã có mặt.

Họ ngồi quanh bàn dài, nhỏ giọng thảo luận trước màn hình hiển thị bảng số liệu.

Bên trái là danh sách với các thẻ thông tin được đánh dấu tích xanh, bên phải vẫn còn một vài ứng viên chờ xác nhận.

"Danh sách sinh viên năm hai đã chốt xong chưa?" Giáo quan ném quang não lên bàn, để nó trượt về phía đối diện. "Đây là kết quả kiểm tra sáng nay."

Một giảng viên ngồi trên cùng vừa đẩy kính vừa trả lời: "Danh sách sinh viên năm hai, nếu không có tình huống đặc biệt vẫn sẽ xếp hạng dựa trên thành tích và sở trường. Còn sinh viên năm nhất thì dữ liệu tham khảo vẫn còn quá ít, lần này yêu cầu cũng chỉ là không kéo chân đội hình thôi."

Nói rồi, ông quay đầu sang một giảng viên khác. Người kia bổ sung: "Hai vị trí Chiến binh đã xác định xong. Nhưng vấn đề lớn nhất là hai vị trí Chỉ huy, nên chọn theo năng lực chiến đấu cá nhân hay dựa vào khả năng chuyên môn?"

Giáo quan ngả người trên ghế, dựa lưng ra sau, tư thế không đứng đắn chút nào, nhưng lại phẩy tay nói: "Tôi thấy Thừa Phong rất ổn đấy. Con bé lớn lên ở sao Chiến Hậu, dù là nhận thức hay kinh nghiệm về chiến tranh đều sâu sắc hơn sinh viên bình thường. Rất hợp với yêu cầu của Tam Diêu lần này."

Một giảng viên khác nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Bây giờ con bé vẫn là một người máy đúng không?"

"Có lẽ thế?" Giáo quan chống tay lên thành ghế, thân mình nghiêng về trước, nhiệt tình kể: "Mà hơn nữa, đội của con bé còn được tăng cường sức mạnh, không biết con bé kiếm ở đâu được một con robot thông minh rất thú vị… nghe bảo là loại từ chợ đen. Cách nó suy nghĩ hoàn toàn khác so với các robot của Liên minh chúng ta đấy."

Người đàn ông trung niên chau mày, nghiêm túc nói: "Nhiệm vụ này yêu cầu tâm lý rất cao."

"Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đánh giá tâm lý của em ấy. Biểu hiện của Thừa Phong không có vấn đề gì hết, ý chí kiên định, quyết đoán, ít dao động cảm xúc. Toàn là phản hồi tích cực mà!" Giáo quan hạ giọng, vẻ mặt đầy bí ẩn: "Quan trọng nhất, theo quan sát của tôi, con robot mà em ấy coi là bạn chỉ có mỗi nó thôi! Không thứ nào khác có thể gây lo ngại!"

Người đàn ông trung niên không nghĩ giáo quan lại thích nghi nhanh đến vậy, nhất thời cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình. "Đây thực sự không phải vấn đề lớn sao? Hay do tôi yêu cầu tâm lý sinh viên quá cao?"

"Cho bọn họ thử đi." Giáo quan xúi giục: "Đợi kiểm tra thể lực xong, nếu qua thì để họ vào. Cơ hội như thế này hiếm lắm, công bằng chút đi. Nếu hiệu quả không tốt, có khi Tam Diêu sau này sẽ không phát triển loại phó bản này nữa. Đó sẽ là phiên bản độc nhất đấy!"

Người đàn ông trung niên suy nghĩ một lúc rồi cũng thỏa hiệp: "Vậy… chờ huấn luyện quân sự xong đã."

Với sinh viên năm nhất, nội dung huấn luyện quân sự không quá khó và thời gian cũng không dài. Chủ yếu là rèn luyện thể lực, học quân ca và một chút ý thức chuyên môn để điều chỉnh nhịp độ.

Khó khăn nhất có lẽ là hai buổi hành quân xen kẽ, nhưng Thừa Phong thích nghi rất tốt.

Sau lễ duyệt binh, mọi người được nghỉ hai ngày, sau đó các môn học văn hóa chính thức bắt đầu. Sinh viên từ năm hai đến năm tư cũng trở lại trường.

Tin tốt nhất là Thừa Phong cuối cùng đã nhận được học bổng từ Liên Đại, cộng thêm khoản tiền thưởng từ giải đấu trước đó, tổng cộng khoảng hai vạn.

Cô suýt ngất vì cảm giác phát tài sau một đêm, cố gắng bình tĩnh lại rồi lập một danh sách chi tiêu.

Trả nợ xong, mua vài bộ đồ đông, để lại chút ít làm tiền ăn uống… Cuối cùng chẳng còn lại bao nhiêu.

Trước đây Thừa Phong một năm chi tiêu chưa đến năm ngàn. Giờ chưa đầy hai tháng, hai vạn đã sắp cạn.

Cuộc sống của loài người thật xa xỉ, tiền bạc cứ thế làm bào mòn niềm vui của cô.

Tóc của Thừa Phong đã mọc dài hơn một chút, nhưng màu vẫn hơi vàng úa, nhìn không được dày dặn lắm.

Cô đưa tay sờ đầu, so sánh với bộ lông của con cú nhỏ, do dự chưa đầy hai giây rồi quyết định mua thêm hai bộ tóc giả để giữ thể diện.

Khi đang lướt các cửa hàng, đột nhiên một thông báo đỏ nhảy lên ở góc màn hình.

Thừa Phong giật mình, tưởng mình bị ai đó theo dõi liền vội vàng đóng giao diện. Nhìn kỹ lại, hóa ra đó là một quảng cáo.

[Phó bản mới tháng 9 của Tam Yêu (phiên bản thử nghiệm). Nhấn để nhận vé mời]

Gì thế này?

Thừa Phong nghĩ đây là tin lừa đảo. Nhưng khi mở ra xem, người gửi lại là Phòng giáo vụ Liên Đại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!