Chương 35: Đối chiến

Sảnh hoạt động là một khu vực mở, lúc này có không ít người chơi với những trang phục kỳ lạ đang chạy nhảy qua lại.

Ngoài những người chơi thông thường của Tam Diêu, một số người mang biểu tượng của Liên Đại và một số khác đeo biểu tượng của Quân đoàn 1, có lẽ đều là tân sinh viên đến đây tham gia huấn luyện mô phỏng.

Thừa Phong xuất hiện ở vị trí trung tâm, tuyên bố trên đầu quá nổi bật, khiến bất kỳ ai đi ngang qua cũng phải thốt lên kinh ngạc. Và quả thật đã đạt đến hiệu quả mong đợi. Chưa đầy năm phút, cô đã thành công thu hút toàn bộ sự chú ý và sự phẫn nộ của mọi người xung quanh.

Đối với người chơi Tam Diêu, những kẻ không biết tự lượng sức mình thì nhiều như cơm bữa. Thi thoảng lại xuất hiện một kẻ hề nhảy nhót, và điều họ cần làm chính là từ cả khía cạnh tinh thần lẫn thể chất, giúp đối phương nhận ra thế giới này rộng lớn nhường nào.

Nước sâu, không hiểu rõ thì đừng xuống. Lần sau cũng đừng đến nữa.

Dĩ nhiên, cũng có những người không chịu đi, mà một trong hai bên sẽ phải chịu thua.

Thế là mọi người xung quanh chẳng ngại ngần dùng lời lẽ để thể hiện sự giận dữ và khinh miệt của mình. Nếu không phải vì Tam Diêu tự động chặn các từ ngữ thô tục, có lẽ hiện trường đã ngập tràn từ đ**.

"?? Lại một kẻ điên nữa xuất hiện."

"Mơ một giấc mơ không bao giờ tỉnh…"

"Màn giải trí sau bữa tối hôm nay là đây? Lại còn là sinh viên của Liên Đại? Tiêu chuẩn tuyển sinh của những trường đại học này làm tôi nghi ngờ về tương lai của Liên minh quá."

"Liên Đại sau khi giành được bốn lần vô địch liên tiếp thì càng ngày càng kiêu ngạo. Kiểu này năm sau khóc ròng quỳ xuống xin tha thì sao nhỉ?"

"Không thể chịu nổi! Mọi người đứng đó làm gì? Mau ra tay đi! Đừng để tôi xem thường các người!"

"Nhìn cái dáng nhỏ bé này đi, có quỳ xuống tôi cũng chẳng thấy được."

"Hôm nay nếu cô ta không bị đánh đến mức phải xóa tuyên bố và thoát tài khoản thì tất cả người chơi Tam Diêu đều có trách nhiệm!"

Sự phẫn nộ của đám đông khiến Thừa Phong suýt nữa tự hỏi liệu mình đã làm gì sai trái hay ghê gớm lắm sao.

Cô lại thấy cũng bình thường thôi?

Về hình tượng nhân vật, ngoài việc thêm một bộ tóc giả, Thừa Phong gần như không thay đổi gì nhiều.

Những sinh viên Liên Đại nhận ra cô ngay lập tức, cảm thấy như bị mỉa mai, định góp thêm vài câu châm chọc nhưng lại không dám. Dẫu sao thì trình độ cơ giáp của Thừa Phong vẫn còn là ẩn số, hơn nữa, đối với người ngoài, họ vẫn là một cộng đồng có chung lợi ích.

Trong khi đó, đám người chơi xung quanh vẫn không ngừng gào thét. Các bạn học của Thừa Phong lo rằng cô sẽ không nhịn được mà đấu khẩu với họ, bèn vây quanh cô, khuyên nhủ bằng giọng điệu nhẹ nhàng: "Chị, hay là đổi tuyên bố đi? Không phải em nói chị sai, chỉ là câu này không hợp với hình tượng dịu dàng, thông minh và điềm tĩnh của chị lắm."

"Không phải em bảo chị không bằng họ đâu, chỉ là… Thôi được rồi, thật ra nếu nói về Chiến binh, em cảm thấy chị chưa chắc mạnh hơn em."

Thừa Phong lắc đầu từ chối: "Giáo quan sẽ không đồng ý đâu." Đây là tâm huyết cả đời của một thế hệ đấy.

Sau khi sinh viên hoàn tất đăng nhập, giáo quan vừa rảnh tay liền thông qua màn hình ở phòng điều khiển để giám sát sảnh hoạt động Tam Diêu nhằm đảm bảo đám ông nội kia không gây rắc rối. Đột nhiên, ông nhìn thấy tuyên bố của Thừa Phong, kết hợp với giọng điệu của cô, suýt nữa phun nước ra.

Thừa Phong…

Hả? Đây chính là lucky star trong truyền thuyết sao? Đúng là cô luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao phó vượt ngoài mong đợi.

Nhưng thật sự không cần phải thế này đâu!

Đám người cản trở tầm nhìn của Thừa Phong, cô từ chối vài lần nhưng không được, bèn không kiên nhẫn phất tay đuổi họ: "Tránh ra hết đi, tôi muốn nhìn thế giới bên ngoài."

Kinh nghiệm từ lịch sử vô số lần đã dạy rằng, bạn không bao giờ cứu được một người đang muốn tìm đường chết.

Đám thanh niên do dự một lúc, cuối cùng lùi sang hai bên.

Trong lối đi hẹp vừa tạo ra, Thừa Phong lại một lần nữa nhìn thấy Thẩm Đạm.

Cô ấy vẫn giữ dáng vẻ lờ đờ thiếu sức sống như thường ngày, cứ như cảm xúc là một thứ xa xỉ đối với cô ấy vậy. Lơ đãng liếc nhìn tuyên bố trên đầu Thừa Phong vài giây, Thẩm Đạm gãi gãi tóc, rồi làm như không có chuyện gì mà quay lưng rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!