Chương 34: Huấn luyện

Trên sân vận động bằng phẳng, tiếng kêu than giả tạo vang lên không ngớt.

Các sinh viên thuộc hệ Chiến binh đã bị dẫn sang sân khác để trải nghiệm "bóng tối của nhân tính", còn lại chủ yếu là những tân sinh viên mềm yếu của hệ Chỉ huy và hệ Chế tạo cơ giáp.

Mười vòng chạy cộng lại tương đương quãng đường dài đến 4 km. Đối với nhóm sinh viên vừa trải qua kỳ thi đại học hơn hai tháng trước, nay lại điên cuồng tận hưởng cuộc sống bên ngoài, tự nhận mình là nhân viên hậu cần thì đây quả là một thử thách nghiêm trọng.

Vì không bị giới hạn thời gian, các sinh viên cố tình chạy chậm lại để bảo toàn thể lực.

Giáo quan không quan tâm, tay cầm chai nước đi dạo quanh sân, thỉnh thoảng nắm tay cổ vũ.

"Cố lên! Mười vòng chỉ trong chớp mắt thôi mà!"

Chẳng ai để tâm, thậm chí không muốn nhìn lấy một cái.

Nụ cười của giáo quan chỉ khiến họ nhớ lại nỗi đau bị lừa gạt.

Nhưng giáo quan Viên không hề nhận ra điều đó. Không được đáp lại, anh ta chủ động đi vào giữa sân, khoa trương làm động tác trái tim, nói: "Các em là tuyệt nhất! Thầy tin vào các em!"

Mọe!

Một nam sinh dẫn đầu gào lên giận dữ.

Giáo quan Liên Đại chắc chắn có sở thích kỳ lạ gì đó không thể nói ra.

Cường độ vận động này chẳng là gì với Thừa Phong, nhưng cô là người thích giữ im lặng, hòa lẫn vào đám đông, lững thững chạy.

Chạy được một vòng rưỡi, giáo quan vẫn đứng thảnh thơi với dáng vẻ buông thả, lấy thiết bị ra xem giờ, khóe môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Anh ta khoanh tay đi lên vài bước, lớn tiếng nói: "Quên chưa nói, nam hoặc nữ sinh nào về đích đầu tiên sẽ có phần thưởng bất ngờ. Chiều nay được tự do, không cần tham gia huấn luyện."

Phần thưởng này quá tầm thường, chẳng đủ sức khích lệ.

Tốc độ của đội hình không có gì thay đổi, trên người ai nấy vẫn đầy vẻ lười biếng. Thừa Phong thậm chí còn há miệng ngáp một cái.

Hơi thở còn chưa kịp ổn định thì một dáng người cao gầy vụt qua khỏi tầm mắt cô. Trong chớp mắt, người đó đã vượt từ phía sau lên đầu đội và tiếp tục giữ phong độ, dần bỏ xa những người phía sau.

Khi rẽ vào góc cua, có lẽ là vô tình, Thẩm Đạm liếc mắt nhìn mọi người bằng ánh mắt tĩnh lặng như nước hồ, sau đó lạnh lùng quay đi. Hành động ngắn ngủi đó lại mang cảm giác như chế nhạo.

Thừa Phong giật mình, mất vài giây mới phản ứng, lập tức dồn sức tăng tốc.

Dù chiều nay cô không phải huấn luyện với hệ Chỉ huy, nhưng sự hiếu thắng trong cô không thể chấp nhận lời khiêu khích này.

Giáo quan bước vào siêu thị nhỏ gần đó mua một cây kem. Khi quay lại, đám sinh viên đã chia thành ba nhóm: nam sinh, nữ sinh, và cặp đôi cạnh tranh ác liệt là Thừa Phong và Thẩm Đạm.

Đứng dưới bóng cây ven sân, anh ta nhìn đám đông phía trước đang lảo đảo chạy, cảm thấy cả cây kem trên tay cũng trở nên nóng nực. Mở gói, cắn một miếng, anh ta nhai nhóp nhép rồi lên giọng: "Chạy nhanh lên! Nữ sinh còn dẫn đầu cả đội, thế mà các nam sinh còn chưa chạy nổi? Không thấy xấu hổ sao? Thành tích không bằng người ta thì thôi đi, ngay cả thể lực cũng thua à?"

Anh ta cắn thêm một miếng kem, vừa nhai vừa lớn tiếng trách móc: "Cái gì thế hả? Một đám đàn ông con trai, có phải ngồi lâu trong lớp học nên gần như tàn phế rồi không? Chạy mà cứ lê lết như rùa bò, định diễn cảnh mỹ nhân ốm yếu à? Chạy nhanh lên! Hôm nay mà chạy chậm hơn nữ sinh dẫn đầu thì tất cả các em phải chạy thêm hai vòng đấy! Các em không thấy xấu hổ à, thật là…"

Đám nam sinh nghe vậy la hét thảm thiết, ra sức thuyết phục Thừa Phong và Thẩm Đạm chạy chậm lại.

"Đừng ganh đua nữa! Cấm tự hủy diệt lẫn nhau! Chúng ta mới là một phe mà!"

"Các chị đại đừng tranh nhau nữa! Đây rõ ràng là chia rẽ nội bộ mà!"

"Đa số nỗi đau trong đời đều đến từ dự đoán sai lầm đó. Hai chị ơi, vụ này lỗ nặng lắm!"

"Chị ơi cứu em với! Làm ơn thương xót đi! Em chỉ là một chuyên viên dữ liệu thôi mà!"

Giáo quan cuối cùng cũng để lộ bản chất thật, nghiêm giọng nói: "Còn sức mà kêu ca à? Thêm ba vòng! Nữ sinh mà không chạy xong trước khi tiếng chuông thứ hai vang lên cũng thêm hai vòng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!