Thừa Phong ôm chặt túi quà trong lòng, tay còn lại cầm dù, bước nhanh về ký túc xá.
Chiếc hộp khá nhỏ, có lẽ người máy cầm tay này cũng không lớn.
Khi đẩy cửa vào, cô nghe thấy tiếng gió rít vang vọng, linh cảm có điều chẳng lành, cố nhớ lại trước khi ra ngoài liệu mình đã đóng cửa sổ chưa, nhưng không tài nào nhớ được.
Người máy chiến đấu của cô vẫn đặt bên cửa sổ. Bật đèn lên, đúng như dự đoán, ngay cả chăn cũng đã bị ướt sũng.
Thừa Phong vội vàng nhấn nút trên bảng điều khiển, tiếng mưa gió bị ngăn cách bởi kính, nhưng sự ẩm ướt và lạnh lẽo thì vẫn còn đọng lại.
Cô chạy vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn sạch, bước đến trước người máy chiến đấu, cẩn thận lau qua mặt nó.
"Lau khô cho cậu nhé."
Sau khi lau sạch nước mưa trên người máy, cô tiện tay lau cả nền nhà lấm lem.
Dọn dẹp xong đống hỗn độn, Thừa Phong cầm hộp quà màu xanh lam ôm vào lòng, ngồi xếp bằng trước ban công, qua ánh sáng mờ vàng của đèn đường, nhìn những con đường nhỏ đan xen bất quy tắc bên dưới.
Cô đã quen với cảm giác ngồi lặng lẽ giết thời gian như thế này.
Hệ thống xử lý của người máy chiến đấu không thông minh lắm, khả năng giao tiếp hàng ngày rất hạn chế. Những câu hỏi của cô thường khiến nó lúng túng, không biết trả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể đưa ra những câu trả lời thu thập được từ mạng.
Sau khi bị ngắt kết nối vì không thể gia hạn phí mạng, người máy vốn sinh ra để chiến đấu này càng trở nên cứng nhắc và vụng về hơn. Nó không thể phản hồi nỗi cô đơn của cô, cũng không thể làm gì hơn ngoài việc lớn giọng đọc những câu chuyện cười đơn giản trong cơ sở dữ liệu ít ỏi của mình.
Là một con người máy vô cùng không nghiêm túc.
Nhưng bất kể lúc nào――
Thừa Phong áp trán lên cánh cửa kính lạnh buốt, hơi thở nóng hổi tạo thành làn sương trắng mờ trong tầm mắt. Trong góc nhìn, tấm gương phản chiếu mờ mờ bóng dáng người máy, như thể nó đang ngồi yên phía sau cô.
Dù là trong thời chiến hay thời bình.
Dù là giữa dòng đời trôi nổi hay trong những xáo động của lòng người.
Người máy chiến đấu này luôn khắc sâu một mã code không thể thay đổi: Tìm thấy cô, bảo vệ cô, và chào đón cô về nhà.
Nó sẽ vì Thừa Phong bị thương mà đau lòng, sẽ cõng cô về nhà, sẽ nghiêm túc trả lời những câu hỏi của cô.
Nó sẽ mỗi ngày đứng ngoài bức tường của trại phúc lợi, ở vị trí mà cô có thể bám cửa sổ nhìn thấy.
Trong căn phòng trống trải, nó luôn là người đầu tiên thoát khỏi trạng thái chờ, đứng ở góc tường và nói với cô: "Hôm nay là ngày X tháng X, trời nắng, chào mừng cậu về nhà."
Nếu như Thừa Phong là người bị thế giới lạnh lẽo này bỏ rơi, ngoài sự cô đơn, mọi thứ đều không chân thực, Thì chính mã code không đổi này đã tạo nên một sự ấm áp mà cô có thể lầm tưởng, khiến cô không cần mù quáng trốn chạy khỏi một quê nhà không thuộc về mình.
Con người không ngừng mắc sai lầm, chỉ có máy móc là không.
Nhưng người máy chiến đấu lại tồn tại chính vì sai lầm của con người.
Cô yêu thích, thậm chí sẵn lòng dùng một sự tồn tại đầy lỗi lầm để xoa dịu những nỗi buồn khác nhau.
Thừa Phong cúi đầu mở hộp quà, lấy ra một con người máy nhỏ hình cú mèo.
Lông trắng, đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn cô chằm chằm. Vì chưa tải dữ liệu, sau khi bật nguồn, nó chỉ biết vô tội nhìn người trước mặt.
Thừa Phong nhìn cú mèo nhỏ một cái, rồi quay sang nhìn con người máy cũ kỹ đầy vết đạn bên cạnh. Lâu sau, cô lấy thiết bị liên lạc ra, gửi tin nhắn cho Hạng Vân Gian.
Diệp Quy Thừa: [Cơ sở dữ liệu!]
Hạng Vân Gian: [Ngày mai đóng gói bạn của nhóc lại, gửi đến địa chỉ này. Anh đã đặt chuyển phát nhanh, phí cũng thanh toán rồi.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!