Chương 31: Nghiên cứu

Các lãnh đạo của Quân đoàn 1 cùng một số trường quân sự khác lúc này đang tập trung nghiên cứu dữ liệu trận đấu từ giải đấu liên trường, đến mức bỏ cả bữa trưa.

Tục ngữ có câu nói, ngoại đạo xem trò vui, nội đạo xem… trời sập.

Giảng viên Chỉ huy loại B của Quân đoàn 1 vội vàng triệu tập vài sinh viên năm ba và năm tư, những người giỏi về mô hình hóa, thu thập dữ liệu và phân tích số liệu đều được gọi tới. Họ được yêu cầu thử dựng lại bản đồ dựa trên góc nhìn của Thừa Phong để so sánh.

Kết quả thử nghiệm ngay lập tức khiến các lãnh đạo trường sụp đổ tinh thần.

Cách dựng bản đồ của Thừa Phong khá khác thường. Cô phác thảo nhanh một khung bản đồ cơ bản dựa trên tốc độ di chuyển của đội hình, sau đó dần dần bổ sung các chi tiết và thông tin quan trọng. Lối làm này tuy hoang dã nhưng lại rất hiệu quả, vượt xa cách giảng dạy truyền thống tại các trường quân sự vốn theo quy trình bài bản nhưng đòi hỏi nhiều thời gian hơn.

Sự thật chứng minh đúng là như thế.

Trong lần thử nghiệm đầu tiên, không giảm tốc độ video, các sinh viên không kịp hoàn thiện bản đồ dù chỉ là một phần nhỏ. Sau khoảng 10 phút di chuyển, tiến độ của họ đã bị bỏ xa.

Điểm chính là còn chưa đánh dấu hết dữ kiện xung quanh thì cảnh đã chuyển đổi sang một địa điểm xa lạ. Người muốn ghép nối thành một bản đồ mới thì bị luống cuống dẫn tới việc sai rất nhiều dữ liệu. Cuối cùng trên màn hình chỉ còn lại một bản đồ với nhiều thông số sai lệch, đến mức trở thành một tác phẩm nửa vời, có thể coi là thảm kịch.

Một số sinh viên khác thì theo kịp tốc độ nhưng dữ liệu lại có xác suất sai rất cao. Khi chồng bản đồ với mô hình thực tế thì đều sai hoàn toàn, rất nhiều dữ liệu quan trọng cũng không xuất hiện, cơ bản là không thể nào hỗ trợ cho chiến thuật.

Giảng viên hệ Chỉ huy cúi sát người vào bàn để đọc kết quả sát hạch, hai tay chồng lại, ngón cái nôn nóng ấn ấn ở môi. Sau khi coi xong cũng không nói gì, chỉ hơi bĩu môi bảo bọn họ thử lần nữa.

Trong lần thử thứ hai, tuy đã có kinh nghiệm, các sinh viên vẫn không theo kịp tốc độ dựng mô hình khi bước vào khu vực bản đồ mới.

Đến giai đoạn chọn điểm phục kích, giảng viên đứng bên liên tục đếm ngược thời gian khiến họ càng rối ren, đưa ra những vị trí mơ hồ và không khả thi.

Kết thúc ba lần thử, tinh thần của các sinh viên hoàn toàn sụp đổ.

Một sinh viên đập mạnh xuống bàn, gào lên: "Tay nhanh như thế làm sao là người bình thường được?!"

Đồng đội phụ họa, đầy bất lực: "Khả năng thu thập thông tin của cô nhóc ấy không giống một người bình thường, càng không giống một đứa trẻ vị thành niên chưa trưởng thành. Trên bản đồ của cô ấy gần như không có dữ liệu thừa nào cả!"

Giảng viên thấy bọn họ đáng thương, trái lương tâm an ủi: "Cũng không chắc là vị thành niên đâu, nhìn nhỏ người vậy thôi, có khi phát triển chậm, tuổi tác vẫn ngang các em đấy."

Lúc này, giáo quan ngồi lướt tìm thông tin của Thừa Phong rồi lắc đầu nói: "Tôi chẳng tìm được thông tin nào về em ấy trong cơ sở dữ liệu của Liên minh cả. Nhưng chắc chắn em ấy là sinh viên được đặc cách tuyển vào."

Giảng viên Chỉ huy vẫn đang chăm chú nhìn vào mô hình bản đồ của Thừa Phong.

Bản đồ của cô so với bản đồ từ các tân sinh viên khác giống như đặt tác phẩm của một nghệ sĩ chuyên nghiệp cạnh tranh với bức vẽ của trẻ em mẫu giáo. Dù là về độ chi tiết, độ chính xác, hay khả năng dự đoán, khoảng cách giữa hai bên không chỉ dừng lại ở bốn năm đại học, mà còn là cả một thế hệ.

Giảng viên thở dài cảm thán, mắt lộ vẻ trìu mến: "Khả năng tập trung vào trọng điểm của Thừa Phong rất đáng kinh ngạc. Em ấy như thể nhìn thấu mọi điểm yếu trên chiến trường. Thông thường, loại kỹ năng này chỉ có được sau nhiều năm thực chiến. Dù còn vài lỗi nhỏ, nhưng em ấy vẫn còn rất trẻ! Có khi nào trước đây em ấy từng sống trong vùng chiến sự không?"

Hiệu trưởng lắc đầu, giọng trầm xuống: "Em ấy đến từ đâu không quan trọng nữa. Quan trọng là bây giờ em ấy là sinh viên của Đại học Liên hợp."

Với một tài năng như vậy, cả bốn năm đại học tới, tất cả sẽ bị Thừa Phong đè bẹp hoàn toàn.

Đặc biệt cô còn là một Phó Chỉ huy, còn khó phòng bị hơn so với Chiến binh.

Thiên tài luôn là giấc mơ của mọi trường, nhưng giấc mơ ấy không nên thuộc về trường khác!

Hiệu trưởng quay sang đám sinh viên của mình đang ngồi đầy vẻ bất lực, giọng đầy uy nghiêm: "Tại sao người ta làm được, còn các em thì không?"

Cả đám ngơ ngác: "???"

Hỏi tụi em làm gì? Chẳng phải nên hỏi tổ tiên tụi em mới đúng chứ? Ai bảo gen tụi em không đột biến đúng cách, tụi em biết làm sao đây?!

Hiệu trưởng vẫn không tha: "Vì các em không chịu cố gắng!"

Đám sinh viên đồng loạt giơ tay đầu hàng, than thở: "Cứu mạng! Em thề em đã dâng cả tuổi trẻ của mình cho hệ Chỉ huy rồi! Nhưng mà chương trình học quá nặng, làm sao chỉ tập trung mỗi mô hình được?"

"Có khi nào cô ấy từ nhỏ đã chuyên luyện cái này không? Tiềm năng của tụi em chắc chắn lớn hơn cô ấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!