Thời gian kết thúc kiểm tra là 5 giờ chiều. Do tiến độ khá nhanh, đến khoảng 4 giờ thì đã hoàn thành tất cả.
Dữ liệu kiểm tra được chuyển tới quang não, sắp xếp theo thứ tự giảm dần.
Hạng Vân Gian đã xem qua một lượt, xác nhận không có học sinh nào có thành tích đặc biệt nổi bật. Sau khi tổng kết danh sách lại rồi gửi cho giáo quan, anh đóng giao diện lại.
Sau khi thầy Tổng phụ trách tiễn các học sinh đi thì rón rén đến hỏi thăm kết quả.
Hạng Vân Gian cất quang não đi, theo đúng lệ trả lời: "Thông báo sẽ được gửi sau, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi. Chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm giám sát kỳ thi."
Sau đó, cả nhóm thu dọn thiết bị chuẩn bị mang về. Người đàn ông trung niên khách sáo giữ họ lại: "Cũng đến giờ ăn cơm rồi, hay là mời mọi người dùng bữa ở nhà ăn trường chúng tôi nhé."
Hạng Vân Gian nói: "Cảm ơn, nhưng chúng tôi còn có việc. Đứa trẻ lúc sáng ở đâu, ngài có biết không?"
Ông ta ngờ vực: "Các cậu tìm đứa nhóc đó làm gì?"
Hạng Vân Gian trả lời: "Cho nhóc ấy làm bài kiểm tra."
Ông ta kinh ngạc thốt lên: "Nhưng nó là đứa trẻ không có giấy tờ gì đâu đấy!"
Hạng Vân Gian bình tĩnh đáp: "Thời kỳ đặc biệt, trẻ mồ côi thời chiến không có hộ khẩu, Liên minh sẽ hiểu điều đó. Chính phủ Liên minh sẽ hỗ trợ tiến hành điều tra lý lịch và giúp em ấy hoàn tất thủ tục đăng ký."
Người đàn ông trung niên muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau khi nhìn biểu cảm nghiêm túc của bọn họ, ánh mắt ông ta dần dần có sự thay đổi.
Tiêu chuẩn tuyển chọn của trường đại học hàng đầu Liên minh hóa ra lại đặc biệt kì bí và khó đoán đến vậy sao?
Biết thế ông cũng có thể để học sinh giả vờ bị bệnh!
Hạng Vân Gian hỏi thêm: "Ngoài ra thì tôi muốn thu thập thêm một số thông tin về em ấy. Không biết ngài có tài liệu gì không?"
Người đàn ông ngập ngừng một chút rồi nói: "Thực ra tôi không rõ lắm. Tôi có thể giúp các anh hỏi quản lý của trại phúc lợi. Trước đây nó đã từng bỏ trốn khỏi đó."
@ a i k h i e t
Khu vực hoang tàn mà Thừa Phong ở không thể định vị chính xác trên bản đồ. Nhưng may mắn là hướng đi đại khái có thể xác định, dựa vào bản đồ thực tế vẫn có thể dễ dàng tìm được nơi có người thường trú.
Bốn người làm theo hướng dẫn, trước tiên đi xe đến rìa thành phố, sau đó men theo con đường nhỏ đã lâu không được bảo trì để tiến đến khu vực hoang phế.
Trên đường phải đi qua một khu đô thị bị bỏ hoang, khắp nơi chỉ còn lại những đống đổ nát thê lương sau các cuộc oanh tạc. Còn có vài đứa trẻ đang chơi đùa giữa các tòa nhà đổ sập thêm chút sinh khí cho nơi này.
Chỗ ở của Thừa Phong nằm xa hơn một chút, cô sống ở trên một bãi cỏ hoang vắng, lạnh lẽo. Bức tường bên ngoài bị bong tróc nặng nề, trông giống như một tòa nhà nguy hiểm sắp sập.
"Là đây à?" Giang Lâm Hạ thò đầu nhìn vào cánh cửa trước đã khép hờ, nghi ngờ nói: "Cửa mở rồi này."
Anh nhẹ nhàng đẩy thử, cánh cửa theo lực nhẹ nhàng trượt vào bên trong.
Bên trong căn nhà không bật đèn, ánh sáng yếu ớt chỉ đủ soi rõ nội thất vô cùng đơn giản, trông không giống nơi có người ở..
Giang Lâm Hạ chậm rãi bước vào, lẩm bẩm: "Chắc là chuyển đi rồi? Tên nhóc đó kì lạ vậy, có dọn đi cũng chẳng ai hay."
Nghiêm Thận sờ soạng bên tường một lúc, tìm công tắc đèn mà vẫn không thấy.
Khi mọi người còn đang cảm thấy kỳ quái, một giọng nói lạnh lẽo như tiếng máy móc đột ngột vang lên phá tan sự tĩnh lặng của căn phòng:
"Các người làm gì vậy?"
Giang Lâm Hạ giật thót, đến khi đèn bật sáng mới nhìn thấy Thừa Phong đang ngồi xổm trong góc phòng, trông như một cây nấm.
Giang Lâm Hạ chưa hết bàng hoàng, thốt lên: "Nhóc ở đây à?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!