Quân đoàn 2 tiến vào căn cứ của Liên Đại như tiến vào một vùng đất không người.
Khắp các con phố đầy rẫy NPC đang lang thang và những thùng vật tư được đặt ngẫu nhiên như cả đống điểm số lượn lờ trước mặt họ, chẳng khác nào cơn mưa vàng làm họ ngỡ ngàng không tin nổi.
Ban đầu, cả đội vẫn cẩn thận di chuyển cùng nhau, vừa vui mừng vừa dè chừng, niềm hạnh phúc không giấu được qua lời nói.
"Liên Đại lần này yếu thế quá, bỏ cuộc luôn rồi sao? Có phải có âm mưu gì không?"
"Đến cả vật tư cũng không gom, cổng thành cũng chẳng giữ, kiểu hành động kỳ quái này khiến tôi hơi lo sợ."
"Chúng ta đã tấn công thẳng vào trung tâm rồi, giờ mà cứ lo chuyện hão huyền thì chẳng phải quá nhát sao? Có còn là binh sĩ của Quân đoàn 2 nữa không?"
Đội hình giữ được chưa đầy năm phút thì không ai cưỡng lại nổi sức hút, từng người bắt đầu tản ra, lấy khu vực tuyến năm làm trung tâm, len lỏi vào các ngõ ngách để thu thập vật tư.
Dù vậy, vẫn không có bất kỳ binh lính nào của Liên Đại xuất hiện ngăn cản.
Việc đối thủ im ắng như chết quả là một điều đáng mừng, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy bất thường, đến mức Chỉ huy của Quân đoàn 2 bất giác sinh ra một cảm giác lo sợ mạnh mẽ.
Cậu ta lập tức kết nối liên lạc với hai đồng minh còn lại, hỏi: "Tình hình bên các cậu thế nào?"
Ngay khi kết nối, cậu ta đã biết câu trả lời.
Chỉ cần nghe tiếng ầm ầm chấn động màng tai từ đầu dây bên kia là đủ hình dung sự dữ dội tại hiện trường.
Chỉ huy của Quân đoàn 1 đáp lại đầy ý nhị: "Chúng tôi bên này vẫn đang giằng co."
Chỉ huy Liên Quân gào lên: "Giằng co cái gì chứ!"
Trong quá trình giao tranh, cậu ta dần nhận ra điều bất thường.
Hễ có lính mặc quân phục Liên Quân xuất hiện gần đó, gần như ngay lập tức, tất cả nòng súng của Liên Đại sẽ tập trung nhắm vào họ. Điều này khiến tổn thất của Liên Quân cao gấp nhiều lần so với Quân đoàn 1.
Đã có không dưới mười lính của Quân đoàn 1 băng qua hỏa tuyến tiến vào thành. Trong khi đó, Liên Quân vẫn chưa có lính nào thoát được vòng vây.
Chỉ huy Liên Quân tự nhắc mình phải giữ bình tĩnh, nhưng chuỗi thất bại liên tiếp hôm nay và sự bất công rõ ràng khiến cậu ta không cách nào kìm nén.
Cuối cùng, cậu ta phẫn nộ hét lên: "Giằng co cái quái gì! Tại sao Liên Đại chỉ đánh chúng tôi thôi thế?!"
Chỉ huy Quân đoàn 1 đáp: "Có lẽ là vì các cậu vừa làm họ tức giận."
Lúc này, ngay cả đồng minh của mình, Chỉ huy Liên Quân cũng không ưa nổi, giọng đầy bực dọc: "Ai làm ai tức giận? Họ bắn thẳng vào Tổng Chỉ huy của chúng tôi mà đến giờ còn chưa chịu thương vong chút nào!"
"Bình tĩnh nào!" Chỉ huy Quân đoàn 2 vốn ngồi xem kịch, bỗng tỏ ra thông minh bất thường: "Rõ ràng đây là trò gây chia rẽ giữa chúng ta. Mối quan hệ đã mong manh rồi, cần cảm thông cho nhau hơn."
Cậu ta đoán rằng Liên Đại thả tuyến năm chính là vì lý do này.
Một là họ không đủ binh lực, hai là muốn lợi dụng cách đối xử khác biệt để kích động mâu thuẫn giữa ba phe.
Đồng thời, cậu ta cũng nhận ra một quy tắc mà suýt chút nữa đã bỏ qua: Tiêu diệt NPC và vật tư chỉ làm giảm điểm số của Liên Đại, chứ không tăng điểm cho Quân đoàn 2.
Quân đoàn 1 hiện tại đang chiếm ưu thế lớn, điểm số chắc chắn tăng vọt, vì vậy Quân đoàn 2 cũng phải nhanh chóng tập trung kiếm điểm bằng cách tiêu diệt lính của Liên Đại mới được.
Chỉ huy Quân đoàn 2 vừa định ra lệnh thay đổi chiến thuật ưu tiên hạ gục binh lính Liên Đại, còn chưa kịp nghĩ ra cách diễn đạt thì trong tai nghe đã vang lên tiếng hò hét hỗn loạn: "Chỉ huy! Căn cứ của chúng ta bị tấn công rồi! Khốn nạn! Đại học Lưu động tràn vào! Người cực kỳ đông, chắc chắn là đủ quân số rồi!"
Chỉ huy Quân đoàn 2 lạnh sống lưng, lập tức hét lên: "Tập hợp! Tất cả tập hợp khẩn cấp!"
Nhưng đám người còn chưa kịp tụ lại thì tiếng súng đã nổ liên hồi xung quanh.
Những binh lính của Liên Đại vốn "biến mất" trước đó bất ngờ xuất hiện như những bóng ma, ẩn nấp trong các con phố, tập kích vào đội hình Quân đoàn 2.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!