Chương 24: Trao đổi

Liên Quân cùng với Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2, đều là những trường chuyên về quân sự. Trong khi đó, Liên Đại chỉ là một trường đại học tổng hợp, điểm xuất phát thấp hơn hẳn ba trường kia.

Những năm đầu, Liên Đại không mấy nổi danh, nhưng bọn họ luôn sáng tạo trong vấn đề tuyển sinh, cộng thêm tên tuổi của trường khá vang dội nên cũng thu hút được một số nhân tài xuất sắc. Từ đó, bọn họ liên tiếp "sản sinh" ra không ít Chỉ huy nổi bật.

Nếu so sánh thì các trường quân sự kia lại thường bị Liên Đại đem ra làm nền khiến bọn họ không phục chút nào. Nói như cư dân mạng thì chính là "tất cả đều dựa hơi bạn bè" nên Liên Đại mới có ánh hào quang ngày hôm nay.

Về chuyện này, Liên Quân không cam tâm.

Nếu nói về hệ Chỉ huy thì sao chứ? Chẳng lẽ sinh viên Liên Quân không đủ ngầu hay sao?

Đã đến lúc để mọi người thấy sự khác biệt của thế giới này rồi.

——

Chỉ huy Liên Quân mang theo hai đội, sau đó giãn cách khoảng cách đội hình, hành quân theo ba hướng tiến về phía Liên Đại.

Đi được nửa đường, bọn họ đã bắt đầu cảnh giác. Bọn họ tiến hành dò xét kỹ lưỡng theo tiêu chuẩn sách giáo khoa, chậm rãi tiếp cận tuyến phòng thủ của Liên Đại. Mãi cho đến khi nhìn thấy ký hiệu đội hình của đối phương, mọi thứ vẫn rất yên ổn.

Ngoại trừ việc vô tình chạm trán một nhóm trinh sát của Quân đoàn 1, còn lại không hề có bất kỳ phát hiện nào khác.

Cái gì mà sắp xếp chặt chẽ, cạm bẫy tinh vi đều hóa thành bọt biển

Sự tập trung cao độ kéo dài lại tạo ra gánh nặng không nhỏ cho chính đội viên của họ.

Chỉ huy Liên Quân âm thầm mắng một tiếng.

"Đổi chiến thuật rồi sao?" Phó Chỉ huy phỏng đoán: "Chuyển từ mai phục ngoài thành sang mai phục trong thành chăng?"

Chỉ huy Liên Quân cũng không chắc chắn.

Phó Chỉ huy nói: "Dù sao cũng là mấy kiểu "nhà tôi luôn mở cửa", cố tình làm chúng ta mất bình tĩnh thôi. Liên Đại năm nay cứ thật thật giả giả, cẩn thận một chút vẫn hơn."

Chỉ huy gật đầu tán đồng.

Bên trong chưa rõ sâu cạn thế nào, anh em mà xông vào thì tâm lý sẽ rất bất ổn.

Đội "xông pha liều lĩnh" của Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2 đã chứng minh tiến công mù quáng không có tí tác dụng nào.

Hơn nữa, đã trôi qua từng ấy thời gian mà Liên Đại vẫn án binh bất động. Biết đâu họ đang dùng tuyến ba hành quân này như cà rốt để dụ thêm một đợt thỏ nữa mắc bẫy thì sao.

Liên Đại lần này chắc chắn bị dồn đến đường cùng mới bày ra lắm chiêu trò như vậy.

Bây giờ chính là bàn cờ của các Chỉ huy.

Chỉ huy Liên Quân suy nghĩ một lát, quay đầu liếc về phía đội hình của Quân đoàn 1. Đối thủ lớn nhất của họ luôn là Liên Đại, còn mối đe dọa từ Quân đoàn 1 thì nhỏ hơn nhiều.

Phó Chỉ huy thấy cậu ta trầm tư liền lại gần hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Chỉ huy Liên Quân lẩm bẩm: "Họ cho tôi một ý tưởng. Chẳng phải Liên Đại luôn thích chơi mấy trò sau lưng sao? Chúng ta cũng kéo Liên Đại sang phía Quân đoàn 1 để bọn họ tự chiến tranh tiêu hao* với nhau, cậu thấy thế nào?"

(* Chiến tranh tiêu hao là chiến lược quân sự tập trung vào việc làm cạn kiệt nguồn lực của đối phương qua các cuộc tấn công dài hạn thay vì giành chiến thắng quyết định. Mục tiêu là làm suy yếu sức mạnh quân sự, tài chính và nguồn lực của đối phương, khiến họ không thể tiếp tục chiến tranh hoặc phải đàm phán hòa bình. Ví dụ như Chiến tranh thế giới thứ nhất.)

Phó Chỉ huy cười: "Rất hợp với phong cách của chúng ta. Nhưng cậu chắc là sẽ thành công chứ?"

Chỉ huy đáp: "Liên Đại không còn lựa chọn nào khác. Để đối phó với họ mà hai kẻ thù truyền kiếp đã bắt tay nhau rồi, giờ họ chắc chắn rất căng thẳng. Phong cách của Liên Đại luôn cẩn thận và kín kẽ, không đời nào bọn họ dám tuyên chiến với cả ba phe ngay từ đầu đâu."

Phó Chỉ huy cảm thấy có lý, nhưng trong lòng vẫn có gì đó bất an.

Nếu mọi chuyện trong giải đấu này đều có thể vận hành theo logic của người bình thường thì đội họ lẽ ra đã sắp bốn lần vô địch liên tiếp rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!