Trở về căn cứ, Thừa Phong tìm một chỗ an toàn để đăng xuất rồi uống ngụm nước giải khát. Lúc đăng nhập lại, cô bắt gặp thanh niên số 1 đang dùng giọng điệu đầy sinh động kể chuyện, miêu tả chi tiết cảnh chiến đấu trong rừng. Vài đồng đội cơ bắp vạm vỡ ngồi xung quanh nghe mà thèm thuồng, ánh mắt khao khát trông chẳng khác gì những chú cún đáng thương.
Thừa Phong đứng nghe một lúc, cảm nhận được người này rất có tài ăn nói, có chút gì đó giống với Giang Lâm Hạ.
Chỉ khác ở chỗ, số 1 hay bám lấy cô, ngọt ngào gọi "chị". Trong khi Giang Lâm Hạ thì luôn mồm gào lên "Anh là daddy của nhóc đây mà!".
Haha.
Vai Thừa Phong run nhẹ, xoay người mở bản đồ.
Ở phía sau màn hình, Giang Lâm Hạ vừa cầm ly nước vừa chỉ vào màn hình, hùng hồn tuyên bố trong nhóm chat: "Nhóc con cười rồi, tôi chắc chắn đấy! Khóe miệng ẻm rõ ràng đã nhếch lên. Nhưng mà ai lại cười vô cớ như thế, chắc chắn là trong lòng đang mắng chửi ai rồi. Lão Hạng, là cậu đúng không?"
Tân Khoáng buồn cười, nói: "Sao cậu chẳng biết tự giác gì thế? Nếu đấu khẩu mà tính là một dạng tấn công thì người chết đầu tiên luôn là cậu đấy."
"Đánh một trận hay như vậy, cười một chút thì đâu có gì lạ?" Nghiêm Thận suy tư, "Nhưng mà với biểu hiện vừa rồi của em ấy, tôi thực sự không rõ ẻm nên chọn chuyên ngành nào. Một Chiến binh giỏi nắm bắt dữ liệu đúng là hiếm thấy, nhưng nếu chuyển thành Chỉ huy phân tích dữ liệu, khả năng tăng cường sức mạnh đội cũng rất đáng sợ."
Tân Khoáng nói: "Tôi cảm thấy Chỉ huy tương đối khó hơn."
Rõ ràng Giang Lâm Hạ chẳng tham gia trận chiến nhưng vẫn ngồi vắt chân lên, đắc ý nói: "Tất nhiên rồi! Một chuyên viên phân tích dữ liệu giỏi giống như một bài toán khó. Học sinh yếu nhìn vào chẳng hiểu đề, học sinh trung bình thì đọc được đề nhưng viết sai trọng tâm, lại kèm thêm hàng tá câu hỏi, học sinh giỏi sẽ khoanh đúng ý chính. Còn người thuộc đẳng cấp top đầu như Chu Sư Duệ ấy hả?
Không chỉ liệt kê rõ ràng từng điểm số, mà còn bổ sung cả quá trình giải, chỉ thiếu nước dí bài kiểm tra vào mặt cậu, cười hỏi: "1 + 1 bằng mấy?" ấy chứ. Làm việc với một Chỉ huy như thế thì sao mà không sướng chứ? Ai lại ghét một "phụ kiện" toàn năng cơ chứ?"
Anh nhấp một ngụm nước rồi đổi giọng, y hệt một người cha lo xa: "Vấn đề lớn nhất của Thừa Phong hiện giờ chắc là thiếu kinh nghiệm xã hội, chưa từng chịu tổn thương từ lòng người."
Anh vỗ đùi cái đét: "Thất sách rồi, trước trận tôi quên dặn em ấy đừng bao giờ tin lời Chỉ huy. Đây là bài học máu thịt của các tiền bối truyền lại! Đám Chỉ huy ấy vô cùng tâm cơ, còn không bao giờ nhận mình là người xấu! Sau vụ này, Chỉ huy đối phương chắc chắn sẽ chơi bẩn phía sau mất thôi."
Nghiêm Thận lặng lẽ nghĩ, chẳng phải Thừa Phong cũng thuộc hệ Chỉ huy đó sao?
@ a i k h i e t
Trên chiến trường, đội du kích vừa hoàn thành mai phục chuẩn bị rút lui, báo cáo tình hình cho Tổng Chỉ huy.
Đám người tụ lại, ai nấy đều bối rối: "Chuyện gì vậy? Rốt cuộc Quân đoàn 1 đang bị ai truy đuổi?"
"Không rõ. Nghe nói Quân đoàn 2 cũng bị mất vài người, hình như do đội của Đại học Lưu động làm."
"Nhìn hướng họ rút lui thì chắc là định tập kích chúng ta. Nhưng bên mình đâu có nhận được tin gì? Mà rõ ràng phía sau họ chẳng có ai, vậy mà cứ như gặp ma, chạy trối chết. Không biết bị bệnh gì nữa."
Tổng Chỉ huy tưởng tượng cảnh đó, thấy vừa khôi hài vừa kỳ lạ. Hai phe này đúng là chẳng bao giờ đi đường ngay lối thẳng.
Cười được hai tiếng, đột nhiên cậu ta ngưng lại, sắc mặt cứng đờ: "Không phải… là đội 3 chứ?"
Mọi người hơi do dự.
Chủ yếu là bởi sự thật này quá khó tin.
Sau vài giây im lặng, một sinh viên vượt qua giới hạn lương tâm, lên tiếng bênh vực Thừa Phong.
"Có thể lắm. Đội ấy lúc nào cũng rất năng động. Bản đồ thay đổi liên tục, tuyến đường và tọa độ không ngừng cập nhật. Nếu Quân đoàn 1 định đến tập kích, chắc chắn phải đi qua họ."
"Đội 3 thật là bí ẩn, nhất là vị Phó Chỉ huy ấy. Chẳng ai biết cậu ta từ đâu đến, hai ngày trước mới thấy tên trong danh sách."
"Nếu nói Phó Chỉ huy vẽ bậy, cũng chẳng thấy ai trong đội họ khiếu nại. Nhưng nếu không phải vẽ bậy thì…"
Hậu quả của kết luận đó chẳng ai dám nói tiếp, chỉ cảm thấy đầu óc mình cứ mơ hồ kỳ lạ.
"À?"
Sự nghi hoặc của Tổng Chỉ huy dồn cả vào một tiếng ngắn gọn. Cảm thấy chưa đủ, cậu ta lại buông thêm một tiếng nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!