Chương 21: Bao vây

Lời của Thừa Phong có chút khiêu khích, đây đúng là thứ mà khán giả mê nhất trong các giải đấu liên trường.

Trông cô có vẻ ngoan ngoãn, nhưng chỉ trong nửa tiếng kể từ khi trận đấu bắt đầu đã gây sốc bằng không ít câu nói "chấn động".

[Đúng là rất gian xảo, Phó Chỉ huy này của Liên Đại kiêu ngạo quá chừng. Phong cách bá đạo thế này hợp với Quân đoàn 2 hơn. Quân đoàn 2 mau ra nhận hàng đi!]

[Kiêu hay không chờ hết trận rồi đánh giá. Quân đoàn 1 các cậu còn chưa quen bị vả mặt à?]

[Hai trường quân đội này thật làm tôi thất vọng quá. Mới yêu mà đã chia tay rồi, mới nửa tiếng mà còn không trụ nổi nữa à?]

[Thực tế chứng minh kẻ thù không đội trời chung mà hợp tác thì chỉ toàn chuốc thêm bất hạnh mà thôi. Tưởng gặp kẻ địch chung sẽ đồng tâm hiệp lực chứ, đúng là tôi đã đánh giá cao bọn họ rồi.]

[Ai đếm hộ tôi xem họ rốt cuộc có bao nhiêu người thế?]

Thanh niên số 1 cố nhịn, không hỏi câu đồng đội của Schrödinger còn có ai nữa.

Mà mấy đồng đội khác lại giả vờ bình tĩnh như đã hiểu hết mọi thứ.

Chờ vài giây, vẫn không thấy bóng dáng quân địch đâu. Có lẽ sau cú phục kích trước đó, đội đối phương đã trở nên cảnh giác, tốc độ hành quân chậm lại, chắc vẫn còn lòng vòng ở đâu đó quanh đây.

Một giọng nói ngại ngùng vang lên: "Này, nãy giờ chúng ta hạ được bao nhiêu người rồi nhỉ?"

Cả đội sau cú bắn tốc độ nhanh như chớp mới từ từ nhận ra niềm vui sướng của việc lấy mạng kẻ thù.

"Chắc khoảng bốn, năm người? Tôi thấy mình hạ được một tên rồi đó!"

Thừa Phong: "Năm người." 

"Năm người!" Thanh niên số 4 hét lên, da gà nổi hết cả lên: "Chúng ta lấy năm mạng mà không mất ai, trong tình thế quân ta còn ít hơn quân địch! Trời đất ơi!"

Thanh niên số 1 kích động đến mức nói năng lộn xộn: "Phó Chỉ huy! Cậu đúng là daddy của tôi rồi!"

Thừa Phong không thật sự muốn nhận đám con này, chỉ im lặng từ chối màn nhận thân.

Những đồng đội ở hậu phương lập tức "bốc khói" vì ghen tị, sầu não nói: "Biết thế tôi cũng tham gia!"

"Tiền tuyến nguy hiểm lắm, đổi người đi!"

"Daddy ơi! Cho bọn con thử cảm giác lấy mạng được không ạ? Bọn con cũng giỏi lắm đấy! Cho con lấy một đầu người cho đỡ ghiền đi daddy!"

"Tự tin lên, chúng ta còn có thể mạnh hơn nữa." Thừa Phong lạnh nhạt trả lời, "Lần sau đi."

Lần sau đi.

Đây có lẽ là lời nói dối giả tạo nhất trong ngôn ngữ loài người.

"Đừng thế mà boss! Cho chúng tôi một cơ hội đi. Chúng tôi sẽ đấm nhè nhẹ lên ngực họ thôi!"

"Chị ơi~ có được không ạ~"

Mười mấy thanh niên cao to, không chút sĩ diện, bắt đầu giả giọng nũng nịu trong kênh liên lạc. Nghe họ nói, da gà Thừa Phong nổi hết cả lên.

Đây không phải là thế giới mà người máy nên đối mặt!

Cô cũng muốn cấm mấy người này nói chuyện mà.

Lúc cô còn đang bối rối, thanh niên số 1 bỗng hạ thấp giọng, cảnh giác: "Có người đến! Tôi thấy đám cỏ phía trước động đậy… Ồ, tụi nó còn biết ngụy trang nữa chứ!"

Nhìn quân phục, rõ ràng đây là đội của Quân đoàn 1. Nhưng mà cũng không có gì bất ngờ, vì phía Tây là căn cứ của họ, nếu tình hình bất lợi có thể rút về bất cứ lúc nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!