Thừa Phong phát hiện sự xuất hiện của quân địch đầu tiên.
Cô nằm bò trên mặt đất, tiến về phía trước bằng tư thế bò thấp. Bởi vì bản thân khá nhạy cảm với âm thanh, cô lập tức gửi tín hiệu báo động trong kênh đội ngũ.
Chỉ một lát sau khi tiếng bước chân xuất hiện, cô đã thấy bóng dáng của nhóm người đang tiến lại gần.
Không rõ đội quân này do phối hợp kém hay do quá kiêu ngạo mà lại lộ liễu tiến đến như thế.
Thanh niên số 1 từ xa nhìn thấy đội hình mờ ảo trong rừng, muốn chửi thề nhưng không dám, liền bò ngược lại một đoạn, giấu mình vào chỗ kín hơn.
Đám thanh niên hạ giọng, thì thầm không phát ra tiếng trong kênh liên lạc.
"Mẹ kiếp, đông quá! Phải hai chục người chứ không ít đâu!"
"Có cả hai loại quân phục à, tôi nhìn nhầm hay gì? Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2 thực sự bắt tay nhau rồi sao?"
"Vì đối phó với Liên Đại mà họ hy sinh dữ vậy."
"Không tưởng tượng nổi họ hợp tác kiểu gì. Liên Đại lần này đúng là bị cô lập hoàn toàn rồi."
Chỉ có Thừa Phong luôn giữ im lặng.
Thanh niên số 1 len lén liếc qua, thấy cô vẫn bình tĩnh dùng ống nhòm quan sát địch, không khỏi sốt ruột: "Họ sắp đến gần rồi đó, Phó Chỉ huy! Rõ ràng là nhắm vào Liên Đại chúng ta, sao cậu không gọi tiếp viện?"
"Đông người dễ gây hỗn loạn với cãi vã, lại còn dễ làm kinh động đến địch. Sáu người là đủ rồi." Thừa Phong đặt ống nhòm xuống, phủi cỏ dính trên ngực áo, nói tiếp: "Hơn nữa, tôi bị cấm nói rồi."
Cả đội sững sờ.
"Phó Chỉ huy mà cũng bị cấm nói sao?!"
Thanh niên số 2 tò mò hỏi: "Boss, cậu đã làm gì vậy?"
"Sao lại nghĩ đó là lỗi của tôi?" Cô vẫy tay, ra lệnh: "Tản ra trước đi."
Mọi người đành rút lui, nhưng vừa bò đi nửa chừng thì thấy Thừa Phong đã đánh dấu vài vòng tròn đỏ trên bản đồ.
"Đến đó."
Thanh niên số 6 hốt hoảng kêu lên: "Không chạy sao?!"
"Chạy về nhà đóng cửa, họ sẽ không đến nữa chắc?" Thừa Phong nhẹ nhàng nói, "Họ đến để đè đầu cưỡi cổ chúng ta, ít ra cũng phải phản kháng chút chứ."
"Nhưng chúng ta chỉ có sáu người thôi!" Vài thanh niên há hốc mồm, "Thế thì… thì gọi thêm người giữ nhà qua đây đi!"
"Nếu làm vậy, nhà cửa sẽ để ngỏ. Nếu bọn họ có đội thứ hai vòng từ phía sau qua, không gặp chút tổn thất nào là đã có thể xuyên thẳng qua rồi." Thừa Phong trấn an: "Sáu người là được rồi. Chúng ta có lợi thế chủ động."
Nhóm thanh niên mơ hồ không hiểu lợi thế chủ động mà cô nói cụ thể là gì.
Có phải quyền chủ động đi tìm cái chết không?
Tuy hoang mang, nhưng họ vẫn làm theo mệnh lệnh.
Thừa Phong lại nhấc ống nhòm lên, tiếp tục quan sát.
Gần khu giao nhau giữa các căn cứ, tốc độ của đội quân tạm thời kia cũng đã giảm rõ rệt.
Nhưng vì đông người, bọn họ vẫn gây ra tiếng động. Chưa kể đội quân chắp vá này hoàn toàn chẳng có ăn ý gì cả.
Cách xếp đội của họ đầy mâu thuẫn, từng nhóm tách biệt rõ ràng lại tiến lên song song. Nhìn thế trận không giống đang định công phá Liên Đại mà như đang đề phòng chính đồng minh vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!