Thừa Phong có tốc độ vẽ bản đồ rất đáng kinh ngạc, chưa hết thời gian chuẩn bị, cô đã nhập toàn bộ dữ liệu thu thập được trong tầm nhìn, bổ sung hoàn chỉnh mảnh ghép cuối cùng của bản đồ hiện tại.
Tuy nhiên, do cô đến muộn nên khiến một số người trong đội cảm thấy không đáng tin cậy, trên kênh liên lạc còn có người mỉa mai cô vài câu.
Thừa Phong rất giỏi việc nghe tai này, lọt tai kia, coi như không nghe thấy gì, tập trung vào việc đầu tiên của mình, phân bổ 20 người trong đội đến những vị trí cao để dễ dàng quan sát hành động của kẻ địch.
Ngay khi thời gian chuẩn bị kết thúc, tính năng bình luận được kích hoạt. Hàng trăm dòng chữ từ diễn đàn Tam Diêu và phòng phát sóng tràn ngập màn hình, cập nhật với tốc độ chóng mặt. Mãi đến một hai phút sau mới dần chậm lại.
[Tới rồi! Trận này tôi sẽ dán mắt vào Liên Đại, xem họ làm thế nào mà thắng!]
[Thời thế đã thay đổi rồi! Không đời nào Liên Đại năm nào cũng chơi chiến thuật bẩn thỉu như vậy được! Tôi không tin đây là tiêu chí tuyển sinh của họ!]
[Tổng Chỉ huy của Liên Đại, tôi tới đây!]
[Mấy đứa Chỉ huy mới có gì đáng xem chứ? Mong chờ một học sinh cấp ba thành một lãnh đạo xuất sắc thế sao? Sợ rằng còn chưa đánh vài trận mô phỏng lớn nữa là. Tìm bộ binh mạnh nhất đi!]
[Nghe đồn có cô gái nhỏ tự xưng là huyền thoại điều khiển thủ công của Liên Đại à? Haha, thật không? Tôi cứ nghĩ là một cậu con trai chứ, hóa ra là cô gái à?]
[Điều khiển thủ công sao lại tham gia giải đấu tân sinh viên được? Cô ấy không phải là Chỉ huy loại B sao? Hoàn toàn khác nhau mà. Đùa chắc.]
[Bây giờ vẫn còn người tin vào mấy lời khoác lác vô thưởng vô phạt của đám sinh viên quân sự này sao? Chắc là nói giỡn đó.]
Nỗi thất vọng của khán giả càng gia tăng khi đếm ngược kết thúc mà trong suốt năm phút đầu, sinh viên Liên Đại chẳng làm gì cả.
Bọn họ chỉ đến đúng các vị trí trực chiến đã được đánh dấu trên bản đồ, sau đó nằm dài xuống đất, đợi chỉ thị từ Tổng Chỉ huy.
Nhưng Tổng Chỉ huy lại dồn hết sự chú ý vào hai đội Chiến binh hạng nhẹ, không đủ tâm sức để điều phối nhóm phòng thủ, chỉ dặn họ tự xoay sở.
"Không có khả năng tấn công để ghi điểm thì giữ mạng sống chính là công trạng lớn nhất của các cậu."
Khung cảnh yên bình và nhàm chán đến mức khó tin đây là đấu trường sôi sục của giải đấu tân sinh viên.
Tuy nhiên, Thừa Phong không thể thủ nhà cùng đồng đội. Nếu dữ liệu trên bảng điều khiển của cô trống rỗng, cô sẽ không chịu nổi.
Cô nhanh chóng phân số cho từng người trong đội mình. Thanh niên lỡ lời trước đó được đặt số 1.
Thanh niên số 1 rất nhiệt tình, nheo mắt nhìn ngọn đồi phía trước, đề nghị: "Phó Chỉ huy, tôi với cậu kia sẽ yểm trợ cho cậu, cậu lén vượt qua đường ranh giới để thu thập tình báo đi. Đội 3 chúng ta ở vị trí thuận lợi nhất, gần các trận doanh khác, rất phù hợp để tập kích."
Thừa Phong gật đầu. Nhưng cô không cần số 1 yểm trợ, tự mình xách súng chạy thẳng ra ngoài.
Thanh niên số 1 vội gọi thêm vài anh em gần đó, cuống quýt đuổi theo, vừa chạy vừa hạ giọng nói: "Chuyên viên, đừng liều mạng như thế! Không hợp với phong cách chiến đấu của Liên Đại đâu! Này, cậu đang làm gì vậy? Nếu cậu chết, chúng tôi không còn Phó Chỉ huy đâu đấy! Quay lại ngay đi!"
Không ngờ dáng người nhỏ nhắn của Thừa Phong trông thì bình thường, nhưng khả năng di chuyển lại linh hoạt hơn cả anh chàng bộ binh này. Rời khỏi ranh giới trận doanh chưa bao lâu, cô đã biến mất khỏi tầm nhìn của cậu ta.
Thanh niên số 1 lau mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn bản đồ, phát hiện cảnh quan trên bề mặt vốn sơ sài nay đang được hoàn thiện với tốc độ kinh ngạc.
Dữ liệu mới bổ sung chi tiết và rõ ràng, bao gồm độ cao thấp của địa hình và những bụi cây lớn có thể dùng làm vật che chắn.
Dù chưa phát hiện quân địch, nhưng những dữ liệu cơ bản về địa hình đã đủ khiến người khác kinh ngạc.
Thanh niên số 1 bối rối trợn tròn mắt.
Tuy giáo dục quân sự đã được hạ độ tuổi, những học sinh quan tâm có thể bắt đầu học phân tích dữ liệu chiến trường từ cấp ba, nhưng những kiến thức sơ cấp này chỉ giúp những người trẻ tuổi kia làm quen với phần vỏ bên ngoài của dữ liệu mô hình hóa mà thôi.
Không có kinh nghiệm và thời gian, ngay cả học sinh xuất sắc nhất cũng khó thành thạo, chứ chưa nói đến việc đánh giá sơ bộ mà không cần thiết bị đo đạc.
Vì vậy, các Chiến binh chỉ coi bản đồ do Phó Chỉ huy cung cấp là tài liệu tham khảo.
Các Phó Chỉ huy vì sợ sai sót ảnh hưởng đến quyết định của đội nên thường thu thập dữ liệu thiên hướng bảo thủ, từ đó làm gia tăng sai số và giảm giá trị của bản đồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!