Chương 18: Là tôi mà!

Thừa Phong đọc mà cảm thấy rối rắm, có vài từ cô phải tra cứu mới hiểu được nghĩa.

Cô lướt qua khu bình luận một lượt, vẫn không hiểu rõ lắm về các trường quân sự lớn, cuối cùng quyết định xem lại các trận đấu trực tiếp mấy năm trước.

Giải đấu tân sinh viên tuy có quy mô nhỏ, thời gian giới hạn trong vòng 4-5 tiếng nhưng do số lượng trường tham gia đông nên phần phát lại khá rời rạc.

Thừa Phong chọn tới chọn lui, cuối cùng tìm được một video với tiêu đề "Phân tích chiến trường chuyên nghiệp" và "Cận cảnh giải đấu". Lúc này cô mới hiểu cái gọi là "nhặt của hời" có nghĩa là gì.

Năm nào cũng có chuyện như vậy.

Học viện Quân sự Quân đoàn 1 và Học viện Quân sự Quân đoàn 2 vốn đã có mối thù từ lâu đời, thích gây chuyện nội bộ, không bên nào nhường nhịn bên nào. Hễ thấy sinh viên của trường đối phương, dù chỉ là dáng đi hay cách thở cũng đủ để cãi ì xèo.

Thậm chí còn có năm, khẩu hiệu của Quân đoàn 1 là "Quân đoàn 2 chết vẻ vang, giải đấu thất bại vẻ vang!".

Còn Liên minh Quân sự giống như cây gậy chọc cứt vạn năm, chuyên gia đổ thêm dầu vào lửa trong cuộc chiến vốn đã căng thẳng này.

So với đó, Liên Đại lại tỏ ra trung lập và "hiền lành", chỉ lảng vảng ở vùng rìa, không tham gia vào những chuyện thế tục kia. Điểm số của bọn họ luôn ở mức trung bình, không làm ai đề phòng, nhưng đến cuối cùng thì kỳ diệu thay, họ lại giành chức vô địch.

Ba lần liên tiếp khiến các trường quân sự lớn đều cảm thấy hoang mang về cuộc đời.

Cũng vì thế, Liên Đại năm nào cũng bị mỉa mai là "quán quân nhặt của hời". Chỉ có chức quán quân đầu tiên của họ là còn có chút nhiệt huyết, khi đó đội của Hạng Vân Gian đã liên tục tấn công và tham gia sâu vào trung tâm chiến trường. Còn hai lần sau đó, Liên Đại được phong là Đại sứ của tình yêu và hoà bình.

Mấy người này thật là thiển cận.

Bình luận viên trong video lại đánh giá Liên Đại rất cao.

Một lần là tình cờ, hai lần là định mệnh, ba lần chắc chắn là chiến lược.

Nếu các trường quân sự khác còn không nhận ra điều này, chức vô địch lần thứ tư chắc chắn sẽ thuộc về Liên Đại.

Mặc dù coi không hiểu, dù Liên Đại đúng là chơi rất khôn lỏi, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Liên Đại rất tài giỏi.

Thừa Phong bừng tỉnh.

Hóa ra hệ xuất sắc nhất Liên Đại là hệ Chỉ huy.

Chín chữ vàng được tổ tiên truyền lại "Xây tường, tích lương thực, chậm rãi xưng vương", đúng là vừa thực dụng vừa chính xác.

Cô cảm thấy mình đã nắm bắt được tinh thần cốt lõi liền tắt quang não rồi bắt đầu dọn dẹp phòng.

Sáng hôm sau, giáo quan gọi cô đi học, hướng dẫn cô làm quen với bảng điều khiển của hệ Chỉ huy loại B và các chức năng trong hệ thống mô phỏng.

Mã nguồn thường sẽ không thay đổi quá nhiều. Thừa Phong kiểm tra sơ qua các chiến trường thường dùng, xác nhận không có vấn đề gì.

Do thời gian đã gần đến giải đấu, giáo quan sợ nhắc nhở quá nhiều sẽ gây áp lực cho cô nên chỉ bảo cô làm quen với trường học, đi dạo một chút, có tin gì sẽ báo sau.

Thừa Phong dành cả ngày ở các nhà ăn trong trường, vừa đi vừa đọc giáo trình Chỉ huy mà giảng viên đưa, tâm trạng rất vui vẻ.

Chẳng bao lâu, trường học trở nên nhộn nhịp, các nơi treo đầy băng rôn quảng cáo liên quan đến giải đấu, các màn hình lớn ngoài tòa nhà phát lại những khoảnh khắc nổi bật từ các giải đấu trước. Khi đang trên đường đi ăn, Thừa Phong còn gặp một vài tân sinh viên chuẩn bị tham gia giải đấu giống mình.

Chỉ là, ký túc xá của cô vẫn chưa có ai khác đến.

Ngày thi đấu chính thức được ấn định vào hai ngày trước khi khai giảng.

Sáng hôm đó, chưa đến 7 giờ, quang não của Thừa Phong đã kêu liên tục khiến cô rất khó chịu.

Vừa mở ra, hóa ra toàn là những tin nhắn không mấy quan trọng.

Giáo Quan: [Đừng đi muộn! Mau dậy đi, một lũ lười biếng!]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!