Chương 179: Ngoại truyện 1. Diệp Cảnh

Thừa Phong xách bộ đồng phục về nhà. Căn phòng trống trải phảng phất chút lạnh lẽo. Khi cánh cửa được đẩy ra, gió đêm ùa vào từ cửa sổ vẫn mở.

Ánh hoàng hôn nhạt dần, rực lên sắc cam rực rỡ, phối cùng những đám mây tàn cuối chân trời như vẽ nên một bức tranh ấm áp, che lấp đi cái lạnh buốt trong không khí.

Thừa Phong đi chân trần đến gần, gọi bảng điều khiển, đóng hết cửa sổ. Sau đó, cô lại cầm bộ đồng phục quay về phòng ngủ, quỳ xuống, lục lọi kỹ trong ngăn tủ dưới gầm giường.

Chẳng mấy chốc, đồ đạc đã bày la liệt khắp sàn.

Bé cú từ phòng khách bay vào, đậu trên bàn đầu giường. Thừa Phong không ngẩng đầu, hỏi: "Này bạn, cậu có biết huy hiệu của tôi để đâu không?"

Thừa Phong năm cuối sắp đi huấn luyện thử ở Quân đoàn Viễn chinh. Sau khi nộp đầy đủ thủ tục, cô phải khởi hành trước Tết Nguyên đán.

Trước khi đi, Đại học Liên hợp nhờ cô ghi hình một lời chúc Tết gửi toàn thể giảng viên và sinh viên. Họ đặc biệt chuẩn bị cho cô một bộ đồng phục mới, dặn dò cô gắn toàn bộ huy chương giải thưởng lên để khi quảng bá, trường có thể "vô tình" khoe với giới truyền thông về những thành tích lừng lẫy của cô, đồng thời nhấn mạnh sự bao dung và mạnh mẽ của trường.

Hiệu trưởng Liên Đại quả thật là người khéo léo.

Lần chuyển nhà trước, bạn cùng lớp giúp cô đóng gói. Khi ấy, Thừa Phong bận rộn huấn luyện nên không để ý nhiều, đồ đạc bị sắp xếp rất sơ sài. Ngoài những món có thể treo lên bé cú, những thứ còn lại cô cũng không nhớ mình nhét vào đâu.

Đôi mắt bé cú lóe lên ánh sáng xanh: "Đang truy tìm dữ liệu."

Thừa Phong dừng tay, chờ nó đưa ra kết quả.

Năm phút sau, ánh sáng tắt. Bé cú xoay cổ, khô khan thông báo: "Không tìm thấy dữ liệu liên quan."

Thừa Phong ngập ngừng một lúc, cuối cùng gật đầu: "Được rồi."

Lấy dữ liệu của người máy chiến đấu để làm quản gia đúng là không phù hợp. Hình như không phải cô nghĩ sai, mà đúng là hệ thống càng ngày càng ngốc.

Không tìm thấy đồ trong nhà hẳn là nỗi sỉ nhục với robot thông minh. Không đợi Thừa Phong ra lệnh, bé cú tự động bật chế độ dò hồng ngoại, bay khắp nhà giúp cô tìm kiếm.

Mười phút sau, bé cú kiêu hãnh đứng trên kệ sách phòng làm việc, dang cánh chỉ xuống dưới.

"Giỏi lắm, cú cú!"

Thừa Phong lục ra một chiếc hộp da đặc chế của Tam Diêu, liền thấy một hộp chứa đồ nằm bên dưới. Thứ sắp bị cô lãng quên ấy khiến cô sững lại một lát. Khi mở ra xem, đúng như cô nghĩ, đó là bộ thiết bị phát âm cô từng bỏ.

Cô có hai thiết bị phát âm, một chiếc là đồ cổ cô mang từ Chiến Hậu đến, chiếc kia là phiên bản mới do Hạng Vân Gian tặng.

Tiếc là về sau cô đã tự học cách nói chuyện, những thứ này bị vứt xó từ đó.

Thừa Phong nhặt chiếc máy cũ đã làm việc tận tụy hơn mười năm, mày mò một lúc, phát hiện vẫn còn điện, vẫn dùng được. Cô áp nó vào cổ, thử phát âm: "A lô."

Phòng trống vang vọng âm thanh.

Thừa Phong cúi đầu điều chỉnh âm lượng, bên ngoài bỗng vang lên tiếng cửa mở và đóng, sau đó đèn lớn ở phòng khách bật sáng, ánh sáng len qua khe cửa lọt vào.

Người kia không nén bước chân, đi vòng quanh phòng khách, cuối cùng dừng lại ở bếp.

Thừa Phong không tìm được dụng cụ trong phòng làm việc, lục một hồi, cô nhặt một mô hình súng, cầm trong tay rồi bước ra ngoài.

Bóng người đứng trước bàn ăn, cúi đầu lấy đồ từ túi vải ra.

Bầu trời từ lúc nào đã tối sầm. Màn đêm thăm thẳm như tách biệt căn nhà khỏi thế giới bên ngoài.

Ánh sáng phủ lên người kia một lớp sương trắng, soi rọi khuôn mặt trẻ trung, anh tuấn của anh ta.

Thừa Phong sững sờ, tay cầm mô hình súng dần hạ xuống.

Diệp Cảnh nghe tiếng động liền ngước lên, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, khó chịu nói: "Cầm cái đó làm gì? Ăn tối chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!