Liên Thắng vừa trao giải xong đã chuẩn bị rời đi. Thừa Phong thèm thuồng nhìn bàn tay của người ta, suýt chút nữa đã chạy theo luôn.
Thầy Khổng kịp thời chặn cô lại ngay lối ra, túm lấy Thừa Phong và bảo sẽ dẫn cô đi xem "một thứ hay ho".
Dọc đường đi, Thừa Phong vẫn không ngừng tán thưởng thiết kế tinh tế và cảm giác kim loại của cánh tay máy đó.
Thầy Khổng một tay kéo cô, tay kia cầm lấy cánh của bé cú, nhẫn tâm phá vỡ giấc mơ của cô: "Đừng mơ nữa, thứ đó không bán được đâu, mà em cũng chẳng dùng được."
Thừa Phong còn đang mải mê suy nghĩ thì đã bị thầy Khổng dẫn ra khỏi thang máy.
Cô ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là một cánh cửa chống trộm màu đen, giữa cửa treo một dải lụa đỏ. Nhìn dòng chữ trên đó, cô lặng người đọc thầm rồi bất giác đờ đẫn ra.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Thầy Khổng vẫy tay, "Qua đây đặt mật mã đi."
Thừa Phong vẫn chưa hoàn hồn, chậm rãi quay sang nhìn thầy Khổng.
Thầy Khổng trực tiếp kéo tay cô đặt lên khóa cửa, cài đặt xong mật khẩu rồi hé cửa ra, chuẩn bị mời Thừa Phong vào. Còn chưa kịp nói, trong khóe mắt ông đã thấy bóng đen vụt qua, người bên cạnh đã lao thẳng vào nhà.
Phòng được dọn dẹp sạch sẽ, đồ dùng cần thiết cũng đầy đủ, chỉ là không khí có chút lạnh lẽo.
Trên tường phòng khách treo một bức ảnh lớn, chụp lại cảnh Thừa Phong cùng bốn đồng đội sau trận đấu đồng đội, cả nhóm giơ tay làm những động tác ngộ nghĩnh trước ống kính.
Trong phòng ngủ cũng có một bức khác, chụp Thừa Phong ngồi trên xe bọc thép với dáng vẻ đầy khí thế sau khi đánh bại Hạng Vân Giang.
Thầy Khổng đóng cửa lại, hỏi: "Thích không?"
Từ phía sau tường vọng ra giọng nói hào hứng: "Thích ạ!"
Thầy Khổng lần theo tiếng nói, phát hiện Thừa Phong đã chạy vào phòng ngủ, đang nhảy tưng tưng trên giường. Ông lập tức nổi giận: "Dừng lại ngay! Xuống mau! Em định phá luôn giường mới luôn đấy hả?"
Thừa Phong nhảy xuống, như một con thỏ nhỏ tung tăng lao qua người ông, chạy thẳng vào phòng sách.
Thầy Khổng nhìn thấy chiếc cúp vàng bị cô vứt bừa ở chân giường, đau lòng ôm lấy: "Trời ơi, con nhóc Thừa Phong này! Sao lại ném đồ lung tung vậy chứ, đây là cúp vàng đấy!"
Thừa Phong chạy khắp phòng như cơn lốc, còn bé cú thì chọn ngay đỉnh của nhà cây cho mèo làm nơi đậu để thu thập dữ liệu. Không hổ là robot thông minh có tên liên quan đến mèo.
Đợi đến khi Thừa Phong bình tĩnh lại, thầy Khổng bảo sẽ dẫn cô đến một tòa nhà khác.
Đứng trước cánh cửa tương tự, Thừa Phong ngạc nhiên thốt lên: "Đừng nói là chỗ này cũng là nhà em nữa nhé?"
Thầy Khổng cười: "Em cũng có thể coi nó là nhà mình."
Cửa mở ra từ bên trong, một người phụ nữ với nét mặt hiền hậu bước ra.
Khác với vẻ điềm tĩnh của Chử Huyên, người phụ nữ này toát lên vẻ hoạt bát, nhiệt tình.
Thầy Khổng giới thiệu: "Đây là vợ thầy. Em có thể gọi là cô Điền."
Thừa Phong cúi chào: "Chào cô!"
Cô Điền kéo cô lại, làm động tác mà Thừa Phong vô cùng quen thuộc, bà vỗ nhẹ lên vai, rồi bóp tay cô, cười hiền: "Chào Thừa Phong, cô nghe về em lâu rồi, đây là lần đầu gặp mặt đấy. Vào nhà đi."
Thầy Khổng về đến nhà liền thả lỏng, đặt chiếc cúp vàng ngay ngắn lên bàn trà, thở phào nhẹ nhõm, cởi áo vest rồi ném lên lưng ghế sofa, gọi Thừa Phong: "Nhận nhà rồi, sau này không có cơm ăn thì qua nhà thầy, dù sao cũng gần mà. Tay nghề của cô em cũng rất giỏi."
Cô Điền nhanh nhẹn lôi từ góc phòng khách ra vài túi lớn, đặt xuống dưới chân Thừa Phong, mở miệng túi cho cô xem: "Nghe nói em thích đồ ăn vặt của hãng này, cô mua đủ loại cho em. Với lại hãng này trên mạng được đánh giá cao hơn, nên cô cũng mua thêm một ít. Chúc mừng em giành hạng nhất nhé!"
Thầy Khổng giơ tay nhấn mạnh: "Đó là cúp vàng 3 MVP đấy! Thiếu một danh từ là mất giá rồi!"
Vợ thầy quay sang hỏi: "Có phải giải nhất không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!