Thừa Phong cố gắng lướt Tam Diêu thêm một lúc, nhưng chưa đầy năm phút cơn buồn ngủ đã ập đến, khiến cô không mở nổi mắt.
Cô rửa mặt qua loa rồi vội vàng nằm lên giường. Dù tinh thần vẫn còn hưng phấn, nhưng do kiệt sức nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đến khoảng 6 giờ tối, cô bị bé cú mèo ngồi phịch lên người đánh thức.
Con robot này chẳng biết thương tình gì cả, cứ thản nhiên ngồi trên mặt cô, bật báo thức inh ỏi, gọi cô dậy ăn tối.
Đầu óc Thừa Phong ong ong, cảm giác không thở nổi, cô đành khó khăn bò dậy, bước ra khỏi phòng. Lúc này, cô thấy bạn cùng phòng đã để sẵn một hộp cơm trên bàn trà trong phòng khách.
Cô ăn qua loa vài miếng thì nhận được tin nhắn thúc giục gấp gáp của thầy Khổng qua quang não, liền vội vã đi gõ cửa phòng Thẩm Đạm.
Thẩm Đạm ngủ say như chết, nằm bất động trên giường.
Bạn cùng phòng ra hiệu để cô nhường chỗ, sau đó bước lên trước, dùng dấu vân tay mở khóa.
Mấy người ùa vào, hợp lực lôi Thẩm Đạm vào phòng tắm, dùng khăn ướt lau mặt cô ấy để cưỡng ép gọi cô dậy từ chế độ ngủ.
"Hê hê." Bạn cùng phòng nhướng mày, cười nói, "Chuẩn bị từ trước rồi."
Thẩm Đạm thở dài một hơi, tiện tay cầm lấy một chai nước, cùng Thừa Phong ra ngoài.
Hai người lặng lẽ bước xuống lầu, đứng trước cửa kính mà suýt bị ánh sáng bên ngoài làm chói mắt.
Khi đã nhìn rõ khung cảnh bên ngoài, cả hai đều không thể tin vào mắt mình.
… Đây là đâu thế này?
Thầy Khổng bảo Thừa Phong đến lúc 7 giờ, nhưng thực ra từ 6 giờ, lễ trao giải đã bắt đầu phần khởi động.
Buổi lễ này theo thông lệ được tổ chức tại trường của đội vô địch cúp vàng. Toàn bộ thiết bị và nhân sự do Tam Diêu chuẩn bị, khách mời lễ trao giải cũng được Tam Diêu đón đưa.
Chỉ trong vòng một tiếng sau khi trận đấu kết thúc, hàng ngàn nhân viên cùng dụng cụ đổ vào trường học. Kết hợp với sự hỗ trợ tự nguyện của sinh viên Liên Đại, chưa đầy nửa ngày, khuôn viên trường đã được khoác một diện mạo hoàn toàn mới.
Phong cách trang trí này hẳn rất hợp gu của Hiệu trưởng Liên Đại.
Băng rôn đỏ rực, ánh đèn lộng lẫy, những đóa hoa hiện lên bằng công nghệ toàn thực, và biểu tượng khổng lồ của Liên Đại được trưng bày rất nổi bật.
Thẩm Đạm chợt tỉnh táo, run rẩy đưa tay đẩy cửa lớn.
Bầu trời có dây ruy băng chầm chậm rơi xuống, là một phần của hiệu ứng toàn thực dọc tuyến đường do Tam Diêu sắp đặt. Trên không trung cao ba, bốn mét, những dòng chữ vàng lấp lánh – thứ thường chỉ xuất hiện trong game đang nổi bần bật: "Chúc mừng nhà vô địch 3 cúp MVP, Diệp Quy Thừa!"
Khu sinh hoạt giờ hầu như không còn ai qua lại, nhưng từ sân khấu, tiếng cổ vũ vang vọng qua khoảng cách hàng trăm mét đến tận nơi này.
Phải nói rằng, buổi livestream của Tam Diêu chỉ tập trung vào sân khấu, nên đây là lần đầu tiên Thẩm Đạm được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng đến vậy.
Thừa Phong đứng đờ đẫn tại chỗ, quang não trong tay liên tục rung báo hiệu tin nhắn mới.
Cô nhìn quanh, chậm chạp đưa tay phải lên bật màn hình.
Thầy Khổng bên kia rõ ràng đang rất sốt ruột, cứ mỗi phút lại gửi một tin nhắn.
Thầy Khổng: [Đến chưa? Nhanh lên nào, Nghiêm Thận đã tới rồi, sao các em còn chưa đến?]
Thầy Khổng: [Nếu không kịp nhận giải, hậu quả rất lớn đấy!]
Thầy Khổng: [Thầy đã nhờ bạn học ra đón các em rồi, nhanh lên!]
Thầy Khổng: [Cuối cùng cũng ra rồi hả? Bà cố của tôi ơi, chạy nhanh chút đi! Vị trí của em ở hàng thứ nhất, cột thứ ba bên lối đi tay phải, tiện để lên sân khấu nhận giải]
Khi thầy Khổng chuẩn bị gửi tin thứ năm, Thừa Phong đã kịp tới khán đài và ngồi vào chỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!