Chương 17: Yếu ớt cái beep

Quần áo của Thừa Phong đã cởi được một nửa, bên trong chỉ còn chiếc áo thu đông rộng thùng thình kiểu của ông cụ. Nghe thấy tiếng bác sĩ Lâm hét lên, cô lại khoác áo ngoài trở lại.

Bác sĩ Lâm đẩy cửa bước vào, ánh mắt quét qua bộ đồ kỳ lạ của Thừa Phong. Anh ta hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên một loạt cảm xúc khó tả, như thể đang trải qua cuộc chiến tâm lý cực kỳ gay gắt, chỉ tiếc là không có ngôn từ nào của loài người đủ để diễn đạt.

Cuối cùng, đôi môi anh ta khẽ run, đưa tay ôm trán, nở một nụ cười kỳ quái, giọng âm u thốt lên: "Đây là lỗi của Hạng Vân Gian. Tôi cứ nghĩ bốn người bọn nó, dù mỗi người chỉ mang theo một chút não thì ít ra cũng có thể gộp lại thành một cái não hoàn chỉnh. Nhưng bây giờ xem ra, tôi đã đánh giá tụi nó quá cao rồi."

Một kẻ ngốc và một bầy ngốc, không có gì khác nhau cả.

Anh ta cố nuốt lại câu chửi tục đã sẵn trên môi, giữ gìn sự điềm đạm của mình trước mặt Thừa Phong. Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ đồ thu đông "ông cụ non" của cô, sự nhẫn nhịn của anh ta gần như sụp đổ. Thẩm mỹ của anh ta đã bị tổn thương sâu sắc, khiến anh ta bỗng nhận ra rằng kiên nhẫn là đức tính vô dụng nhất của loài người.

Bác sĩ Lâm nói: "Em cứ ở đây chờ nhé. Tôi sẽ đi tìm cho em vài bộ đồ khác."

Hầu hết nhân viên đi cùng trong đợt tuyển sinh lần này đều là nam, còn hai giảng viên nữ ở phòng hành chính thì lớn tuổi, không có đồ nào phù hợp với Thừa Phong. Bất đắc dĩ, bác sĩ Lâm phải đến trung tâm thương mại mua hai bộ.

Anh ta sợ Thừa Phong không quen mặc váy nên cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi trắng thêu hoa ở cổ và một chiếc quần yếm đen, phong cách tương đối trung tính.

Khi sắp rời trung tâm thương mại, anh ta nhìn thấy một bộ tóc giả trưng bày ở quầy bên cạnh, chợt nhớ đến cái đầu trọc lóc của Thừa Phong, cảm giác đau đầu lại ùa về, anh ta bước vào rồi mua thêm một bộ tóc giả nữa.

Hiện tại, sao Chiến Hậu có sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, nhưng Liên minh đang là giữa mùa hè. Bên trong phi thuyền có điều hòa nhiệt độ, mặc đồ mát mẻ như vậy mới là bình thường.

Thế mà ai đó lại mặc quần áo thu đông?

Sau khi mang đồ về cho Thừa Phong, bác sĩ Lâm thấy cô dường như thích bộ tóc giả hơn cả quần áo mới. Cô cầm nó lên ngắm nghía hồi lâu, đội lên đầu, rồi lén lút bước về phía góc tường, soi mình trong gương. Ánh mắt sáng bừng lên, tâm trạng của cô rõ ràng là rất vui.

Bác sĩ Lâm thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi thay bộ đồ mới, cuối cùng Thừa Phong cũng trông giống một cô gái bình thường.

Nhưng cơ thể cô quá gầy guộc, bộ đồ cũ che giấu bấy lâu giờ bộc lộ hết dáng vẻ gầy trơ xương của cô. Làn da nhợt nhạt lộ rõ những mạch máu xanh, trải dài dọc theo cấu trúc xương gầy yếu, cùng với những vết sẹo chằng chịt trên tay và đầu gối, đây chính là dấu vết của cuộc sống khắc nghiệt ở sao Chiến Hậu.

Sau khi hoàn tất kiểm tra sức khỏe cơ bản, bác sĩ Lâm đóng cửa phòng y tế và đưa Thừa Phong về phòng nghỉ.

@ a i k h i e t

Bốn người Hạng Vân Gian vẫn đang nằm ườn trên sofa ở phòng khách.

Mấy ngày rồi bọn họ chưa về, các bạn học ở Liên Đại không ngừng nhắn tin hỏi về tân sinh viên.

Hạng Vân Gian thấy phiền, bật chế độ chặn tin nhắn, lôi anh em lên Tam Diêu chơi nhóm để kiếm điểm.

Khi Thừa Phong bước vào, không ai ngẩng đầu lên. Đến khi bác sĩ Lâm không vui khẽ "hừm" một tiếng, bọn họ mới lười biếng liếc mắt qua.

Chỉ một cái nhìn, cả đám đều khựng lại.

Người này… trông vừa quen, vừa không quen.

Tân Khoáng ấp úng hỏi: "Đây là ai vậy?"

Giang Lâm Hạ là người phản ứng nhanh nhất, đặt quang não xuống, nghiêm mặt nói với bác sĩ: "Bác sĩ Lâm, đừng tùy tiện biến một cậu trai thành cô gái chứ. Điều này dễ khiến em ấy gặp rắc rối về nhận thức giới tính, em ấy đã mơ hồ về chủng loại của mình rồi, anh lại muốn tăng độ khó cho thế giới quan của em ấy sao?"

Hạng Vân Gian cũng nhíu mày nói: "Nhóc ấy đã yếu ớt lắm rồi, gặp chuyện không vừa ý là không thèm để ý ai. Tôi còn định huấn luyện để em ấy trở nên rắn rỏi hơn. Đội chúng tôi không thể có hai Giang Lâm Hạ được."

Giang Lâm Hạ tức giận hét lên: "Cậu cút đi! Tôi như vậy hồi nào?"

Nghiêm Thận nói: "Sao lại mặc đồ như vậy? Em ấy chắc gì đã hiểu gì đâu. Chẳng phải mua cho em ấy đồ nam rồi sao? Hay là Thừa Phong không thích?"

Giang Lâm Hạ phàn nàn: "So với mấy bộ em ấy mặc lúc trước, đồ nam ở Liên minh tính ra cũng coi là thời thượng mà!"

Tân Khoáng đảo mắt ngập ngừng như hiểu ra điều gì nhưng không dám nói, ánh mắt bối rối liếc đi chỗ khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!