Chương 15: Xuất phát

Giảng viên khoa Cơ giáp thủ công hoàn toàn không nhận ra vẻ kỳ cục của mình lúc này, càng không để ý đến ý tốt của giáo quan. Chẳng đợi đối phương nói hết câu, ông đã dùng vai hích một cái, chiếm hơn nửa màn hình. Vẻ mặt ông đầy quan tâm, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Thừa Phong, em học mã lệnh thủ công được bao lâu rồi? Có bí quyết gì không? Có muốn chia sẻ với các bạn học ở Liên Đại không?"

Đám người Hạng Vân Gian lập tức cảm thấy một sự ớn lạnh từ chân lan lên, ngứa ngáy như có đàn kiến bò qua, khiến cả bọn cùng rùng mình.

Mặc dù chưa từng học qua lớp của vị giảng viên này, nhưng những lời đồn về sự nghiêm khắc, lạnh lùng của ông ấy thì ai cũng từng nghe. Vì vậy, không ai chấp nhận nổi hình ảnh này cả.

Đôi mắt nheo lại, nụ cười gượng gạo cứng nhắc kéo giãn cơ mặt.

Chụp đại một bức ảnh cũng có thể treo làm áp phích phim kinh dị.

Đúng như dự đoán, Thừa Phong lùi lại một bước.

Bước lùi nhỏ này là bước thụt lùi lớn trong thế giới loài người của cô.

Giảng viên Cơ giáp thủ công vẫn thắc mắc, chân thành hỏi: "Sao vậy? Có gì khó hiểu cần thầy giải đáp không?"

Thừa Phong lắc đầu.

Hạng Vân Gian bước đến sau lưng cô, giúp cô giải vây: "Chạy cả ngày trời chắc em ấy cũng mệt rồi. Chuyện chuyên môn, chờ tổ tuyển sinh của Liên Đại đến rồi bàn kỹ hơn. Dù sao cũng còn sớm mà."

Giáo quan cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói, đẩy người đàn ông kia qua một bên, xen vào: "Người của Liên Đại đã lên đường rồi, chắc sẽ nhanh chóng đến sao Chiến Hậu. Có vấn đề gì cứ báo lại, bên này các thầy sẽ luôn hỗ trợ."

Ông vừa nói vừa nhướng mày đầy ẩn ý, vẻ mặt chẳng khác nào đang ngầm báo hiệu: "Yên tâm đi, người của mình cả."

Có thể nói "đi cửa sau" một cách tao nhã thế này, đúng là tài nghệ của kẻ buôn người.

Sợ người đàn ông cao to kia lại chen qua làm người khác sợ, giáo quan vội vàng nói nhanh vài câu: "Tối nay sắp xếp hành lý đi, vật dụng quý giá thì nên gửi giữ cẩn thận. Liên Đại lên kế hoạch nghỉ khá sít sao, không chắc sẽ có thời gian quay lại sao Chiến Hậu đâu. Nghỉ ngơi đi, có gì khó cứ nhờ bạn học giúp, mọi người nhiệt tình lắm…"

Câu nói còn chưa dứt, quang não đã bị người khác cầm lấy, lần này đặt hẳn trên bàn, màn hình thu nhỏ lại, có thể thấy rõ toàn bộ hội trường.

Sơ sơ có khoảng mười mấy hai mươi người, biểu cảm mỗi người mỗi khác.

Người đàn ông lớn tuổi đứng đầu bàn nhìn Thừa Phong mỉm cười hiền từ, định mở miệng nói gì đó nhưng Thừa Phong tiến lên, trực tiếp ngắt kết nối.

Thế giới lại trở nên yên tĩnh.

Thừa Phong nặng nề khẽ thở phào một hơi.

Giang Lâm Hạ và Nghiêm Thận đều sững người, nhìn cô xoay người liền giơ ngón cái, tán thưởng: "Can đảm lắm!"

Đây chính là người máy chưa từng chịu đựng sóng gió của xã hội sao?

@ a i k h i e t

Nhìn màn hình đen thui, lãnh đạo phòng tuyển sinh bất đắc dĩ cười, không để bụng. Ông đưa kết quả của toàn bộ học sinh ra, cùng các giảng viên thảo luận danh sách trúng tuyển.

Người đàn ông trung niên bên cạnh vừa xác nhận điểm số nhanh như gió vừa nói: "Dù em ấy không giỏi giao tiếp, nhưng rất có sức hút."

Sức hút là một thứ mà một số người được trời phú. Đặc biệt trong lĩnh vực chỉ huy, sức hút thể hiện rất rõ.

Biểu hiện của sức hút có thể khác nhau ở mỗi người.

Ví dụ như Liên Thắng, phong cách chỉ huy của cô ấy tràn đầy nhiệt huyết, sục sôi cảm xúc khiến các binh sĩ dưới quyền cảm nhận được sự cuộn trào như sóng lớn.

Còn Thừa Phong thì cực kỳ lạnh lùng, giống như có một mảnh trời sụp xuống ngay trước mặt, cô vẫn điềm tĩnh nói: "Phía trước tắc đường, tìm đường vòng đi."

Điểm chung của cả hai chính là cảm giác an toàn. Và điều này hoàn toàn không phải vấn đề.

Người đàn ông trung niên mỉm cười: "Tôi rất mong chờ những thay đổi mà em ấy sẽ mang lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!